“Chờ một chút!” Phó Vân gọi Du Khâm lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tới làm khách liền phải có bộ dáng tới làm khách, chủ nhân nói chuyện với ngươi ngươi nên nghe.” Nói xong gã liền duỗi tay muốn túm Du Khâm.
Giờ khắc này, Sở Văn Lâm mới sâu sắc cảm thấy Du Khâm nói thật đúng, trí nhớ Phó Vân thật sự là không tốt.
Lại nghe một tiếng răng rắc bén nhọn vang lên, dưới ánh đèn tối tăm, giữa những ngón tay của Du Khâm dường như lóe lên ánh sáng của kim loại nào đó.
Ngón tay Phó Vân đau xót, hút một ngụm khí lạnh. Gã vội thu tay lại, lúc này mới phát hiện Du Khâm cư nhiên cầm một con dao gấp màu bạc, mà ngón tay gã đã bị lưỡi dao sắc bén cắt một cái miệng máu.
Hai mắt gã mở to, không dám tin nhìn biểu tình đạm nhiên của Du Khâm trong bóng đêm: “Du Khâm, ngươi cư nhiên cầm dao tới tham gia tiệc mừng thọ của ông nội ta? Ngươi tên điên này!”
“Ngươi mới biết sao?” Du Khâm cong khóe miệng, tiến lên trước vài bước.
Phó Vân thấy hắn tiến về phía gã, trái tim run rẩy, không tự giác lui ra sau mấy bước: “Ngươi, ngươi muốn làm gì? Đây là Phó gia.”
Du Khâm nâng tay lên, cầm con dao gấp màu bạc kia nhẹ nhàng xẹt qua Âu phục gã, lau khô vết máu dính bên trên lưỡi dao, chậm rì rì nói: “Lăn xa chút, nếu không, ta cũng không biết con dao này sẽ còn xẹt qua những chỗ nào nữa đâu.”
Phó Vân căng thẳng nhìn con dao kia, hô hấp cũng trở nên dồn dập, sợ giây tiếp theo Du Khâm liền cầm nó đâm gã.
Du Khâm lại hừ lạnh một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua sống dao, gập nó lại. Hắn liếc Sở Văn Lâm một cái: “Đi thôi.”
Sở Văn Lâm đi theo sau Du Khâm. Dọc theo đường đi Du Khâm đều trầm mặc, lòng Sở Văn Lâm cũng càng ngày càng trầm xuống.
Bất quá chỉ mới qua vài phút, Du Khâm đã mang y tới một căn phòng ấm*.
(*): phòng / nhà kính trồng hoa.
Vừa vào phòng, Du Khâm lại đột nhiên xoay người đẩy y đến ven tường, bỗng nhiên hôn lên y.
Nụ hôn như mưa rền gió dữ, Du Khâm li3m láp mỗi ngóc ngách trong miệng Sở Văn Lâm.
Sở Văn Lâm có chút không thở nổi, duỗi tay chuẩn bị đẩy hắn ra, Du Khâm lại đột nhiên rút con dao kia ra, thẳng tắp c ắm vào bức tường sau lưng y.
Kim loại c ắm vào xi măng, phát ra một loại thanh âm thô ráp trầm đục bên tai Sở Văn Lâm, nghe đến mức da đầu y một trận tê dại.
Lại nhìn Du Khâm, trong mắt hắn đều là tàn nhẫn, như mặt biển đang nhấc lên sóng lớn, mãnh liệt nguy hiểm.
Sở Văn Lâm nuốt nước miếng, chậm rãi thu cánh tay có chút khẽ run lại.
Hai người dựa vào tường, lại lần nữa dây dưa lên.
Có lẽ do sở thích của chủ nhân, nơi này trồng phần lớn là các loại nguyệt quý*, trừ loại này ra, còn có các loài hoa theo mùa, trong không gian ấm áp muôn hồng nghìn tía, hương khí nồng đậm, khiến đầu Sở Văn Lâm có chút choáng váng.
(*): một loại hoa hồng Trung Quốc, còn gọi là hoa trường xuân, nguyệt nguyệt hồng, đầu tuyết hồng, thắng xuân, sấu khách…(Ảnh).
Nụ hôn của Du Khâm cũng khiến đầu lưỡi Sở Văn Lâm có chút tê dại.
Cách hôn của hắn không một chút kỹ xảo, nhưng lại có loại cảm giác muốn xâm chiếm hết thảy, cảm giác rùng mình khi thân thể va chạm phảng phất đâm thẳng vào cốt tủy, mặc dù Sở Văn Lâm không thích nam nhân, cũng không muốn có loại quan hệ này với người trong vị diện, nhưng y vẫn vì nụ hôn kịch liệt này mà có chút hưng phấn.
Qua hồi lâu, Du Khâm mới buông lỏng y ra, chóp mũi hai người chạm vào nhau, chậm rãi thở hổn hển, hắn nhìn chằm chằm khóe mắt Sở Văn Lâm, sâu kín lên tiếng: “Anh đang trốn tránh tôi?”
Sở Văn Lâm ngạch một tiếng, đôi mắt nghiêng nghiêng, thấy lưỡi dao cách y chỉ có mấy centimet kia, cắn răng lắc lắc đầu: “Không có.”
Du Khâm chậm rãi cong khóe miệng, trong mắt lại không chút ý cười.
Lúc này, đại sảnh lầu chính lại truyền đến vài âm điệu mơ hồ, điển nhã tuyệt đẹp, uyển chuyển êm tai, là một bản Waltz.
Du Khâm nâng tay lên: “Tới, nhảy với tôi một bản.”
“…… Tôi không biết nhảy.”
Du Khâm nheo mắt lại, thanh âm chợt nguy hiểm lên, thanh âm hắn tuy nhẹ, nhưng lại mang theo chút uy hiếp: “Đừng khiến tôi tức giận.”
Sở Văn Lâm dừng một chút, thức thời đưa tay cho Du Khâm, giây tiếp theo đã bị hắn gắt gao nắm lấy.
Du Khâm kéo Sở Văn Lâm lại gần, cầm tay y đặt lên eo hắn, nhẹ giọng nói: “Ôm tôi.”
Bạn đang đọc bộ truyện Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó, truyện Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó , đọc truyện Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó full , Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó full , Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó chương mới