Nghiêm Biên Tông đang phê duyệt tấu chương dưới đèn, đột nhiên có người đẩy cửa vào, chỉ thấy ánh nến leo lắt vài cái, Ngô công công đi tới cạnh lão thì thầm câu gì đó.
Lão nghi hoặc nhăn mày: “Cho gã vào đi.”
Ám vệ được lão phái đi điều tra Tần Trọng Lê đi vào, gã đi đến trước bàn quỳ xuống, thấp giọng nói: “Hoàng Thượng, Tần Trọng Lê đã bị người bắt đi.”
Động tác trên tay Nghiêm Biên Tông thoáng dừng: “Bị ai?”
“Trước mắt còn chưa rõ, nhưng nghe nói bọn cướp trực tiếp xâm nhập vào Chử phủ bắt Tần Trọng Lê đi, còn nhân tiện bắt cả đại tiểu thư Chử gia, hiện giờ Chử Tu Diễn đang phái người tìm kiếm khắp kinh thành.”
“Dám xâm nhập Chử phủ, xem ra cũng có chút bản lĩnh.” Nghiêm Biên Tông nheo mắt lại, nhìn phía cung Hoàng hậu, trong lòng đã có chút phỏng đoán, sắc mặt lão trầm xuống, khí thế ép tới người có chút không thở nổi: “Dẫn người đi tìm, nếu gã có chuyện gì, ta liền hỏi tội ngươi.”
Ám vệ thấm mồ hôi cúi đầu: “Tuân lệnh.”
——
Trong Thanh Vân Trai, Sở Văn Lâm đang uống thuốc liền cảm thấy đầu óc hôn mê, mặc dù muốn chờ nghe tin nam nữ chủ đã được người cứu về, nhưng lại không chịu được mà ngủ quên đi mất.
Tranh Việt nhẹ bước đi vào trong, thấp giọng nói nhỏ bên tai Chử Tu Diễn: “Hoàng Thượng đã biết tin và phái người đi tìm, mặt khác, người của chúng ta đã truy tra được tung tích của đám người kia, đang đuổi đến chỗ chúng.”
Chử Tu Diễn chống sườn mặt, nhìn đốm lửa bay lượn trong chậu than, nhàn nhạt nói: “Nói bọn họ nhanh chút, lần này chắc chắn có người muốn diệt trừ Tần Trọng Lê, xuống tay sẽ không lưu tình đâu.”
Đúng như lời hắn nói, Hoàng hậu chính là muốn lấy mạng Tần Trọng Lê.
Một chiếc xe ngựa lặng yên không một tiếng động ngừng lại tại bờ sông nơi ngoại ô.
Ngoài xe, hai tên đại hán che mặt nhìn nhìn khung cảnh hẻo lánh ít dấu chân người chung quanh, liếc nhau: “Làm luôn ở đây à?”
“Vậy người chúng ta bắt dư kia thì làm sao bây giờ? Hình như là đại tiểu thư của Chử gia đó.”
“Ai kêu mày không nhanh nhẹn một chút.”
“Chuyện này có thể trách tao sao? Lúc ấy mày cũng đồng ý mà.”
Dứt lời hai người liền muốn cãi lộn lên, một người khác phất phất tay: “Bỏ đi, đợi lát nữa người kia tới rồi, chúng ta cầm tiền liền chạy lấy người, ai cũng không bắt chúng ta được nữa.”
“Nhưng tao thấy con ả kia cũng thật xinh đẹp……”
“Bớt nghĩ lung tung đi, chớ để cành mẹ đẻ thêm cành con nữa.”
Ngay khi bọn họ đang lải nhải bên ngoài, trong xe ngựa, hai người Tần Trọng Lê đều bị bọn chúng dùng mảnh vải thít miệng, tay chân trói chặt, không thể nhúc nhích.
Tần Trọng Lê liếc mắt nhìn Chử Xu Hoa một cái, hất hất đầu, thấp giọng hừ một tiếng nhắc nhở, sau đó xoay người run tay áo, ý bảo nàng nhìn lại.
Chử Xu Hoa không biết gã có ý tứ gì, nhưng vẫn dựa gần nhìn kỹ lại.
“Đao.” Tần Trọng Lê mơ hồ nói một tiếng, Chử Xu Hoa mới thể hồ quán đỉnh gật gật đầu, xoay người dùng bàn tay bị cột vói vào cổ tay áo của gã, sờ s0ạng bên trong một lúc liền tìm ra một thanh chủy thủ.
Từ khi gã biết thân thế của mình cùng với sự âm hiểm ác độc của Hoàng hậu, gã liền luôn mang theo một thanh chủy thủ trong người, không ngờ lần này cư nhiên thật sự phải dùng tới.
Gã lấy chủy thủ qua, có chút gian nan mà cắt đứt dây thừng trói trên cổ tay Chử Xu Hoa, nhờ nàng lấy mảnh vải che miệng ra. Nhưng mà không đợi bọn họ kịp làm bước tiếp theo, thanh âm bên ngoài đã ngừng lại, một giọng nói âm nhu bén nhọn vang lên: “Cầm tiền này đi đi.”
“Hắc hắc, được rồi, chúng tôi còn bắt thêm một người, không sao chứ.”
“Chuyện này à…” Người có thanh âm âm nhu kia cười một tiếng, chỉ nghe hai tiếng kêu r3n vang lên, hai tên nam nhân tựa hồ đã ngã xuống, thanh âm kia lại lần nữa nhỏ giọng nói, trong giọng nói mang theo chút tàn nhẫn: “Ai bảo các ngươi làm điều thừa, làm hỏng đại sự của Hoàng Hậu nương nương chứ.”
Chử Xu Hoa mở to hai mắt, trong lòng vạn phần kinh ngạc, thần sắc Tần Trọng Lê bên cạnh lại không chút thay đổi, tựa hồ không kinh ngạc với sự thật này chút nào.
Thái giám đang định vén rèm lên, lại nhạy cảm phát giác cách đó không xa có người theo lại đây, lão nhíu mày, cầm đao lên liền chuẩn bị tốc chiến tốc thắng.
Ai ngờ Chử Xu Hoa thế nhưng kéo Tần Trọng Lê phất mành xe vào mặt tên thái giám kia, nhân lúc lão chưa kịp chuẩn bị, liền nhảy vào trong nước.
Trong nước, Chử Xu Hoa ngừng thở cầm lấy đao, động tác gian nan mà từng nhát từng nhát cắt dây thừng trói trên cổ tay Tần Trọng Lê, chính là không thể dùng được chút sức nào. Tới cuối cùng dây thừng chưa cắt được, nàng lại hộc ra mấy ngụm khí, hiển nhiên đã không chịu đựng nổi.
Nàng nâng đầu, thái giám bên ngoài giống như thấy việc này không ổn, rời đi. Trong lòng nàng vui vẻ, kéo cổ Tần Trọng Lê muốn kéo gã ra khỏi mặt nước.
Tần Trọng Lê đẩy đẩy Chử Xu Hoa, để nàng tự rời đi.
Chử Xu Hoa lắc lắc đầu, trong ánh mắt kiên định không thôi.
Chỉ là nàng đã phí quá nhiều sức lực, lúc này đã chống đỡ không được, chậm rãi nhắm hai mắt lại, đao trong tay cũng theo đó trượt ra rơi vào đáy sông.
Ngay lúc nguy cấp, có người đột nhiên nhảy vào nước, kéo hai người lên bờ.
Lúc được cứu trở về Chử phủ, Chử Xu Hoa cùng Tần Trọng Lê đã toàn thân ướt đẫm, thần chí không rõ.
Bạn đang đọc bộ truyện Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó, truyện Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó , đọc truyện Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó full , Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó full , Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó chương mới