Trên tường, trên bàn, thậm chí là cả trên trần nhà đều vẽ đầy mặt cười, đây là phòng của Kiki.
Hứa Dạng nổi hết cả da gà, hỏi Tang Cách: “Phòng thế này mà cô không thấy kỳ dị à?”
Tang Cách lại nói: “Nhưng mặt cười có thể giúp người ta nhanh vui mà, chẳng phải thế sao?”
Nguyên Tinh Thần phát hiện có một bức tranh vẽ một cô bé mặc váy hồng, không có mặt trên tường.
Dương Manh Manh chỉ vào bức tranh và Nguyên Tinh Thần, ngạc nhiên nói: “Mọi người nhìn kìa, quần áo của họ giống nhau.”
Đúng vậy, giống nhau.
Trên khung kính lồng ảnh có khắc một hàng chữ: Đoán xem biểu cảm của mình là gì nào?
Nguyên Tinh Thần lập tức cầm bút trên bàn lên, vẽ cho cô bé một mặt cười, 2 chấm đen là mắt, một đường cung vòng lên là miệng.
Cô vừa vẽ xong, khung ảnh đã rơi ra một bên, để lộ một mảnh giấy giấu phía sau.
Nguyên Tinh Thần lấy tờ giấy ra đọc thầm: “Sứ mệnh của mình là giúp Doris lúc nào cũng vui vẻ.”
Trong đầu cô hiện ra cảnh tượng Doris và Kiki nô đùa, họ chơi trốn tìm trong phòng, chơi ô ăn quan ngoài sân, nhìn đàn kiến dọn nhà dưới những tán cây… Tất cả những ký ức về Kiki đều rất vui vẻ.
Nguyên Tinh Thần nhìn Tang Cách, cong môi: “Cô đã làm được rồi, lúc ở cùng với Kiki là khoảng thời gian mà Doris vui vẻ nhất.”
***
Rời khỏi phòng Kiki, họ nhanh chóng đi sang phòng khác để tìm manh mối.
Phòng của Ruby được trang trí rất đáng yêu, búp bê được bày kín giường, trên mặt đất có trải một tấm thảm màu trắng, chăn bông mềm mại, bao gối đều là màu hồng nhạt. Trong không gian tràn ngập hường phấn lại có một thứ tương phản lại hoàn toàn.
Tần Nhiễm cầm cái lồng chuột ở góc tường lên, “Hóa ra chuột trong phòng tôi là do cô thả vào.”
Dương Manh Manh ngồi trên giường, cười gượng: “Hì hì, à thì… Tôi thích đùa ác mà, đừng để bụng nhé.”
Trong lồng vẫn còn một con chuột đang húc vào song sắt, cái lồng giữa không trung lắc lư qua lại.
“Chị Tần Nhiễm à, cô để cái lồng xuống trước đi kẻo con chuột chạy ra ngoài bây giờ.” Dương Manh Manh nói.
Tần Nhiễm lại xách chuột tới trước mặt cô ta, “Chẳng phải lúc cô thả chuột chết rất bạo gan hay sao?”
“Ôi, bạo gan là Ruby, tôi nhát lắm, làm ơn lấy lồng chuột ra chỗ khác giùm đi.”
Bạch Mộc Trạch nhìn cô ta, từ sau khi bước vào mật thất, Tần Nhiễm và Tang Cách rõ ràng có bị ký ức ảnh hưởng, đến cả Nguyên Tinh Thần cũng không thoát, nhưng Dương Manh Manh lại không giống như có chuyện gì hết, cô ta thật sự chỉ mới qua 2 mật thất thôi ư?
“Manh Manh, cô tháo đống búp bê này ra chưa vậy?” Hứa Dạng và Kỳ Việt đã tìm hết phòng rồi, chỉ còn búp bê trên giường thôi.
Dương Manh Manh lắc đầu: “Chưa, sao thế?”
“Chúng tôi nghĩ có thể trong búp bê này có manh mối.”
Dương Manh Manh đứng dậy ra khỏi giường, “Vậy mọi người tìm đi.”
Hứa Dạng cầm búp bê lên cẩn thận xem, đến cả đồ lót trên búp bê cũng cởi ra nhưng vẫn không tìm thấy gì, “Phòng của Ruby không có manh mối gì ư?”
“Đưa con gấu bông cậu đang cầm cho tôi xem tí đi.”
Chẳng trách Dương Manh Manh lại bảo Doris lấy bé gấu của mình, con gấu bông thêu tên Ruby này giống y hệt con trong phòng của cô.
Nguyên Tinh Thần nắm tay con gấu, cảm thấy hơi sai sai, cô ra sức bóp vào chỗ hơi cứng trong lòng bàn tay nó, thế là con gấu bông bắt đầu nói chuyện.
“Mấy người bắt nạt Doris rồi xem như đùa ác à, vậy tôi sẽ để mấy người nếm mùi đùa ác thật sự là thế nào!”
Giọng nói bé gái này tất nhiên là Ruby.
Nguyên Tinh Thần nhìn Dương Manh Manh: “Hóa ra vì Doris nên cô mới thả chuột chết lên giường của Jenny.”
Dương Manh Manh ngoan ngoãn gật đầu: “Ai bắt nạt Doris đều là kẻ xấu hết, kẻ xấu thì phải bị trừng trị.”
Trong phòng Ruby cũng chỉ có thông tin nhắc nhở chứ không tìm được bức ảnh nào.
***
Phòng Weider của Kỳ Việt rất đơn giản.
Trên bàn có một lọ thuốc: Oryzanol*, công dụng là điều trị chứng hay quên do kích thích nhất thời.
(*) Một trong những thành phần chính của dầu cám gạo, có rất nhiều công dụng dược lý, trong đó có trợ giúp chống oxy hóa, hạ mỡ máu, cải thiện tình trạng chấn thương ở não bộ,…
“Chẳng trách tôi không hề nhận được bất cứ ký ức gì của nhân vật hết, hóa ra là Weider bị chứng mất trí nhớ.” Kỳ Việt mở lọ thuốc ra uống một viên, sau đó nói: “Rõ ràng là thuốc này không hề có tác dụng gì với cậu ta hết.”
Trên tường Weider cũng có treo một bức ảnh nhóm, Bạch Mộc Trạch nhìn vào rồi chợt phát hiện: “Bức ảnh này hơi khác so với bức trong phòng của Doris.”
Tần Nhiễm đi tới cạnh anh hỏi: “Khác chỗ nào vậy?”
Rõ ràng là bên cạnh có người hỏi nhưng anh lại quay sang Nguyên Tinh Thần đang đứng ở chỗ khác nói: “Cô tới đây xem thử đi.”
Nét mặt Tần Nhiễm có chút mất mát.
Nguyên Tinh Thần và Bạch Mộc Trạch đều không để ý, cả hai ghé vào nhau để nhìn sự khác biệt.
“Trong bức ảnh này, Doris ôm gấu bông, không có Kiki, Ruby, Laure và Ekko.”
Bạch Mộc Trạch trầm ngâm một chút rồi nói ra suy đoán của mình: “Thực ra tôi luôn thấy rất lạ, trong cô nhi viện có quá ít thông tin về 4 đứa trẻ này, tôi có 2 suy đoán, 1 là 4 đứa trẻ này tới sau nên không có ảnh chụp nhóm, 2 là cả bốn căn bản chưa bao giờ tồn tại.”
Nguyên Tinh Thần chạy về phòng Doris, xem ngày chụp ảnh ở dưới góc ảnh rồi xác nhận lại suy nghĩ trong lòng mình.
“Trên bức ảnh trong phòng Doris có ngày chụp, ngày 10 tháng 9 năm 1877, giống với bức của Weider, vì thế giả thuyết 1 của anh không thành lập, do đó… 4 đứa trẻ này rất có thể là không tồn tại thật.”
Mọi người đều giật mình, nhất là 4 người bị nhắc tới.
Dương Manh Manh là người đầu tiên phản bác lại: “Không thể nào, dù 4 chúng tôi có ít thông tin nhưng cũng đâu phải là chẳng có gì, lúc ăn sáng Viện trưởng còn gọi tên chúng tôi mà, biết cả tính cách của chúng tôi nữa, tôi thấy không phải thế đâu.”
Tang Cách đồng tình: “Nếu hôm đó chụp cả 2 bức ảnh, từ những thông tin trước không khó để thấy Kiki và Ruby đều xem Doris là bạn thân, mà đám trẻ khác trong sân lại từng bắt nạt Doris, vì thế có thể chúng không muốn ảnh của mình xuất hiện trong phòng của Weider.”
“Chúng tôi cũng chỉ suy đoán thôi, tất nhiên cũng có khả năng như cô nói, trước mắt cứ đi tìm manh mối khác đã.” Giờ có xoắn xuýt chuyện này cũng chẳng có nghĩa lý gì, thấy trời đã sắp tối, sự sợ hãi trong lòng của Nguyên Tinh Thần lại bắt đầu dâng lên.
Trừ việc người trên ảnh khác nhau ra, Bạch Mộc Trạch còn phát hiện có dấu vết băng keo từng được dán.
Anh khẽ đẩy một góc ra, phát hiện bức ảnh của Weider thật sự bị dán vào, bên dưới giấu một bức ảnh, là một người bị bôi đen mặt tới mức không thể nhìn ra được là ai.
Nhưng so sánh quần áo thì không khó để đoán ra người bị bôi đen kia là Weider.
Nguyên Tinh Thần nhìn sang Dương Manh Manh: “Là Ruby làm à?”
Dương Manh Manh cười hì hì trả lời: “Ruby nói đúng thế, bất cứ ai từng bắt nạt Doris thì phải chịu trò đùa ác của cô ta, nhưng chuyện mà Weider làm ra chưa ghê gớm lắm nên chỉ quấy rối chút xíu thôi.”
Xem như đã tìm được 3 bức ảnh rồi.
Bạch Mộc Trạch vẫn muốn đi tới một phòng nữa nhưng Nguyên Tinh Thần túm anh lại: “Đừng đi, mở phòng Viện trưởng trước đi, trời sắp tối nữa rồi.”
Chẳng ai biết được tối nay Crudo có đến tấn công hay không.
***
Tần Nhiễm và Kỳ Việt lần lượt nhét ảnh của nhân vật mình vào khung gỗ, 2 tiếng khóa mở vang lên, cửa đã mở ra.
Cứ nghĩ phòng của Viện trưởng sẽ rất hoành tráng vì dù sao bà ta cũng là chủ cô nhi viện mà. Nhưng thực tế là ngoài diện tích lớn hơn một chút thì bày trí chẳng khác gì với phòng của đám trẻ hết.
Giường gỗ cũ kỹ, bàn đọc sách, ghế, chỉ có thêm một cái giá sách, bên trên bày đủ loại tài liệu học tập, xem ra những thứ bình thường đám trẻ được học đều do Viện trưởng dạy cho.
Kỳ Việt và Tần Nhiễm đi vào trước, Nguyên Tinh Thần thấy trên mặt tường cạnh cửa có treo một cây thánh giá trang trí rất lớn, lúc đầu thì không để ý, nhưng Bạch Mộc Trạch sau lưng chợt nói: “Chúng tôi không vào được.”
Nguyên Tinh Thần quay lại, phát hiện 4 người còn lại, bao gồm cả Bạch Mộc Trạch đều không thể vào phòng Viện trưởng.
Chuyện này khiến cô càng thêm chắc chắn về sự khác thường trong thân phận của bọn họ.
“Mọi người nói thử xem, ma có sợ thánh giá không?”
Dương Manh Manh đáp: “Ma mà sợ thánh giá á… Ma cà rồng ư?
“Để tôi gỡ thánh giá xuống thử.” Nguyên Tinh Thần cố gắng gỡ thánh giá treo trên tường xuống rồi vứt ra khỏi phòng, cô phủi bụi trong tay mình: “Được rồi, giờ có vào được chưa?”
Bạch Mộc Trạch đi về phía trước 1 bước nhưng bức tường vô hình vẫn còn tồn tại. Anh lắc đầu: “Không vào được, 3 người ở lại đây tìm manh mối đi, chúng tôi xuống 2 phòng còn lại ở tầng 2 xem sao.”
Nguyên Tinh Thần thầm nghi ngờ trong lòng, vốn cứ nghĩ có thể họ là ma nên không vào được khi treo thánh giá trên tường, vậy rốt cuộc là thứ gì đang cản trở đây?
Cô chưa kịp nghĩ ra đáp án thì Kỳ Việt bên kia đã gọi: “Tinh Thần, Tần Nhiễm, 2 người tới xem cái này đi!”
Kỳ Việt cầm một quyển sổ tay của cô nhi viện, “Trong này trừ Doris, Jenny và Weider ra còn có tài liệu của những đứa trẻ khác nữa, nhưng chỉ không có 4 người bọn họ thôi, mọi người nghĩ không sai, họ là những đứa trẻ không tồn tại.”
Trong sổ ghi chép thời gian tới cô nhi viện của từng đứa trẻ, đặc điểm lúc đến, Doris bị vứt trước cửa cô nhi viện trong một đêm mưa, trên nôi chỉ có 1 cái tên chứ chẳng còn gì.
Trên giường Viện trưởng có bày một quyển Kinh Thánh, trên trang bìa hằn lên nếp gấp, xem ra bà ta rất thường xuyên đọc nó.
Nguyên Tinh Thần mở tới trang có bookmark ra, đó là Gióp 42, có một câu được Viện trưởng dùng bút đen đánh dấu: Vì vậy, tôi lấy làm gớm ghê tôi, và ăn năn trong tro bụi*.
(*) Nguồn từ VietChristian.
Lại là hối hận, Viện trưởng hối hận, nữ tu Mary cũng thế…
Cô lấy hết những manh mối tìm được trong phòng Viện trưởng ra, định bụng lát nữa sẽ cho Bạch Mộc Trạch xem, nếu anh đã không vào được thì bản thân cũng chỉ có thể tạm thời sắm vai shipper mà thôi.
Trong phòng Viện trưởng còn có một ngăn kéo đóng chặt, chỗ đáng lẽ phải là ổ khóa thì bị thay thành một hình thù kỳ lạ, trông như chữ X và P ghép lại với nhau.
“Ký hiệu này lạ quá.” Tần Nhiễm nói.
“Tiếc là không có máy ảnh, nếu có là sẽ chụp lại cho Bạch Mộc Trạch xem được rồi.” Nguyên Tinh Thần thở dài.
Trong lòng Kỳ Việt hơi khó chịu, sao ai cũng tin tưởng Bạch Mộc Trạch tới thế chứ?
“Anh Bạch đúng là có sức hút thật, lần đầu tiên Tinh Thần làm đồng đội với anh ấy mà đã tin tưởng tới vậy rồi ư?”
Nguyên Tinh Thần ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Nếu anh có thể giải hết những câu đố này thì tôi cũng sẽ tin tưởng anh như thế.”
Kỳ Việt rất không phục: “Tinh Thần nói vậy ý là tôi không thông minh như Bạch Mộc Trạch à?”
“Thông minh không phải nói bằng miệng là được, nếu anh nghĩ tôi nói không đúng thì cứ dùng thực lực của bản thân để chứng minh đi.”
“Được, nếu tôi có thể dẫn cô ra khỏi mật thất, cô phải đồng ý với tôi một điều kiện nhé.”
“Nói thử nghe chơi?” Có vẻ anh ta đã quên rồi, Nguyên Tinh Thần chỉ tạm thời làm người chơi mà thôi.
Kỳ Việt tí tởn nói: “Nếu mật thất sau chúng ta còn có thể gặp nhau, cô phải giúp tôi trốn thoát.” Xem ra là Nguyên Tinh Thần nghĩ đơn giản rồi, Kỳ Việt muốn lợi dụng thân phận NPC của cô, tính toán giỏi thật.
Trong lòng Nguyên Tinh Thần rất khinh bỉ, “Vậy phải xem anh có bản lĩnh này không đã.”
Kỳ Việt khẳng định: “Chắc chắn là có rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!