Nhìn qua tòa nhà lớn kia, Trần Đại Bảo dặn dò Trần A Phúc không nên đi trêu chọc quý nhân.
Trần A Phúc gật gật đầu, nàng ăn nhiều rảnh rỗi mới có thể đi trêu chọc người không liên quan.
Hai người bắt đầu ngồi xổm xuống làm cỏ, Trần A Phúc động tác còn chưa có thuần thục như Đại Bảo.
Chỉ chốc lát sau, ngoài đất trồng rau một tiểu nam hài hơn năm tuổi chạy tới, lớn lên đen tròn trĩnh, rất rắn chắc, cao hơn Trần Đại Bảo nửa cái đầu. Cậu chàng chính là Ngô Thạch bạn tốt Đại Bảo, Tiểu Thạch Đầu. Nó đứng ở bên ngoài la lớn: "Đại Bảo, nương ta nói ngươi ở nơi này." Lại lễ phép chào hỏi Trần A Phúc: "Dì Phúc."
Trần A Phúc ngẩng đầu cười cười với Tiểu Thạch Đầu, rồi nói với Đại Bảo: "Ra ngoài chơi với Tiểu Thạch Đầu đi, nương tìm được đường về nhà."
Trần Đại Bảo đứng thẳng vỗ vỗ bùn trên tay đứng không nhúc nhích, nó vừa muốn đi chơi cùng Tiểu Thạch Đầu, lại không yên tâm nương thân, thật là có chút rối rắm.
Trần A Phúc lại cười nói: "Nhi tử yên tâm, nhiều người ở đây, không có việc gì."
Trần Đại Bảo nhìn một chút xung quanh thỉnh thoảng có người lui tới, xa xa trong ruộng còn có thật nhiều nông nhân bận việc, nghĩ tới nương đáp ứng sẽ không phải xảy ra chuyện gì. Liền nói: "Nương nhổ hết cỏ thì nhanh chóng về nhà, không cần đi địa phương khác." Thấy nương gật đầu, nó mới yên tâm chạy đi chơi cùng Tiểu Thạch Đầu.
Làm nửa canh giờ, cỏ bên trong đều nhổ hết, Trần A Phúc đã mệt mỏi ra một thân mồ hôi. Nàng đứng thẳng, mới nhìn thấy nhị bệnh chốc đầu đã từng đùa giỡn qua mình đang đứng ở ngoài đất trồng rau thẳng tắp nhìn nàng, miệng rộng hé mở, thế nhưng còn chảy nước miếng, không biết thứ chán ghét này đứng ở chỗ này bao lâu.
Trần A Phúc tức chết, bị một người chán ghét dạng này ngấp nghé so với nuốt ruồi bọ còn khó chịu hơn. Nàng cầm lấy xẻng sắt hung dữ mắng: "Bệnh chốc đầu chết tiệt, còn nhìn nữa thì ta liền gõ chết ngươi."
Nhị bệnh chốc đầu lau nước miếng trên cằm một cái cười nói: "A Phúc muội tử, muội quả thật như trong lời đồn, càng ngày càng đẹp." Lại rất là ý tứ sâu xa nói: "Muội tử, muội vốn chính là một ngốc tử, hiện tại lại lập nữ hộ, không có người nguyện ý gia đến cửa làm con rể nhà muội. Muội cũng không hy vọng bản thân mình không có nam nhân cần chứ? Hắc hắc, ta liền chịu thiệt một chút, gả cho muội như thế nào..."
Vừa vặn có một lão nhân từ nơi này đi ngang qua, nghe lời nhị bệnh chốc đầu nói, phun nước bọt nói: "Hừ, lời nói này cũng không biết xấu hổ mà nói ra, Đại lão gia đều bị ngươi làm mất mặt hết. A Phúc người ta bệnh mới vừa vặn khá hơn một chút, không cần đi bắt nạt người ta."
Nhị bệnh chốc đầu mắng nhau với lão nhân: "Vương lão đầu, ta nói chuyện với nàng mắc mớ gì tới ngươi. Nói không chừng A Phúc người ta chính là để ý ta, nguyện ý cưới ta thì sao? Nàng còn nhỏ tuổi, cũng không thể cả đời không có nam nhân cần đi." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
Này lúc lại có hai người thanh niên một người trung niên đi qua đến, nghe lời nhị bệnh chốc đầu nói đều xông tới, người trung niên kia còn nói: "Nhị bệnh chốc đầu, đừng làm xuân thu đại mộng, người ta cho dù là chiêu con rể, cũng sẽ không chiêu ngươi dạng này. Nửa mạng cũng sắp xuống mồ, còn muốn gây họa hại tiểu nương tử người ta, thiệt thòi ngươi nghĩ ra được." Nghe giống như là nói chuyện giúp Trần A Phúc, kì thực là đang kích nhị bệnh chốc đầu.
Mấy người nói xong thì cười lên ha hả.
Nhị bệnh chốc đầu không phục, nâng cao giọng nói: "Ta dạng này thì như thế nào? Nếu ta còn trẻ tuổi tuấn tú, ai muốn đi làm con rể ở rể cho một đứa ngốc tử. Huống chi ngốc tử này còn không thành thân, trước hết dưỡng một đứa con ghẻ. Ha ha, ta gả cho nàng, cũng làm cho thôn chúng ta ít đi một oán phụ..."
Lúc này, người dần dần nhiều lên, có khinh bỉ nhị bệnh chốc đầu, cũng có xem náo nhiệt.
Trần A Phúc tức giận đến toàn thân phát run. Nghĩ thầm, nếu như tùy ý để nhị bệnh chốc đầu bắt nạt như thế, về sau sẽ lại có nhiều người bắt nạt nàng. Vậy mình làm sao đặt chân ở trong thôn, làm sao tự lập môn hộ, làm sao bảo vệ một nhà già trẻ?
Hôm nay nhất định phải khiến cho nhị bệnh chốc đầu nhận được dạy dỗ, cũng làm cho những người xem thường hoặc là muốn bắt nạt mình xem một chút, Trần A Phúc nàng không phải là dễ khi dễ. Dù sao nàng là người ngốc, chỉ cần không đánh hắn chết, ra một chút phí thuốc men nàng cũng nguyện ý.
Nghĩ tới đây, nàng đi thẳng về phía nhị bệnh chốc đầu.
Nhị bệnh chốc đầu cười nói: "Xem một chút, nàng chọn trúng ta đi? Trợn trắng mắt nhìn ta. Muội tử, nếu như muội nguyện ý, thì để cho cha muội thỉnh bà mối đến nhà ca ca cầu hôn..."
Lời hắn nói còn chưa hết, thì thấy Trần A Phúc giơ xẻng sắt nhỏ trong tay lên nện xuống đầu hắn, động tác mau đến tất cả mọi người không phản ứng kịp.
Nhị bệnh chốc đầu chỉ nghe "bịch" một tiếng, đầu thoáng cái đau điếng, cảm giác có chất lỏng ấm áp từ trên đầu chảy xuống, dùng tay vừa sờ, một tay máu. Trần A Phúc gõ xong nhị bệnh chốc đầu, liền thô giọng mắng: "Dám khi dễ ta, ta đánh chết ngươi!"
Tiếp theo, lại gõ cái thứ hai, nhị bệnh chốc đầu vội trốn, không gõ được. Cái thứ ba, cái thứ tư lại liên tiếp đập xuống, gõ đến bả vai hắn, xiêm y bị chém rách nát, tia máu hiển hiện ra. Lại tiếp theo hạ xuống sáu, bảy cái càng không ngừng gõ trên người hắn. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Lúc này con mắt Trần A Phúc đều thành màu đỏ, trợn thật lớn, vừa nhìn tinh thần liền không bình thường. Không nói dọa hỏng nhị bệnh chốc đầu, người xem náo nhiệt cũng đều dọa hỏng, dụ dỗ một tiếng liền giải tán toàn bộ.
Nhị bệnh chốc đầu bị hù chết, đề chân bỏ chạy, vừa chạy vừa kêu: "Kẻ điên, mau đừng đánh, ta không dám nữa."
Cũng có người đang gọi: "A Phúc, mau dừng tay, đừng làm ra mạng người."
Còn có đừa giỡn: "Nhị bệnh chốc đầu, không phải là ngươi muốn gả cho nàng sao? Người ta vừa đánh ngươi liền bỏ chạy, về sau làm sao áp chế được nàng..."
Trần A Phúc vẫn đang suy nghĩ, hôm nay nhất định phải chế trụ nhị bệnh chốc đầu, hôm nay còn muốn tự hủy hình tượng, khiến cho từ đây mọi người xem nàng như người đàn bà vô cùng hung hãn chanh chua hoặc là kẻ điên. Nữ tử dịu dàng hiền thục cái gì, cách biệt cùng nữ tử tự lập môn hộ.
Nàng giơ xẻng sắt nhỏ mãnh liệt truy đuổi nhị bệnh chốc đầu, trong miệng còn thô giọng gầm lên: "Dám khi dễ ta, ta đánh chết ngươi."
Nhị bệnh chốc đầu bởi vì bị thương ở trên thân, chưa chạy quá xa liền bị Trần A Phúc đuổi tới. Trần A Phúc giơ xẻng sắt lên lại đi đánh trên người hắn, nhìn nàng thấy điên cuồng, kì thực độ mạnh yếu trong tay nắm chắc cực kỳ tốt. Xẻng sắt mặc dù càng không ngừng chào hỏi hướng trên người hắn, nhưng cũng không chém sâu, mà là đều đánh vào người "bình bịch" vang lên, đau đến nhị thằng vô lại nhảy lên.
Nhị bệnh chốc đầu cũng là chúa thường xuyên đánh nhau sinh sự, đầu tiên là bị Trần A Phúc đánh mơ hồ, chờ phản ứng kịp, cũng bắt đầu nâng khủy tay lên. Nhưng tay hắn căn bản không đến gần được người Trần A Phúc, liền cúi người nắm lên một cây gỗ cùng đánh nhau với Trần A Phúc.
Trần A Phúc đời trước lớn lên ở cô nhi viện, hài tử lớn lên ở chỗ đó, đầu tiên phải học được đánh nhau mới sẽ không ăn thiệt thòi, mới dễ dàng cướp được cơm ăn no bụng. Nàng đánh nhau từ nhỏ tới lớn, còn thường xuyên trao đổi tâm đắc đánh nhau với người khác, là Nhị Đại vương bên trong đám hài tử. Cho nên Trần A Phúc rất biết rõ một chút bí quyết đánh nhau, đánh đòn phủ đầu như thế nào, công kích kẻ địch như thế nào, làm sao áp đảo kẻ địch về mặt khí thế.
Trần A Phúc hiện tại muốn làm được là, không chỉ muốn đánh sợ nhị bệnh chốc đầu, còn không để cho hắn đến gần. Nếu như mình bị hắn bóp một phen hoặc là mò vài cái, đặc biệt là sờ đến bộ vị nhạy cảm, ở trước mặt nhiều xem náo nhiệt người như thế, vậy thì mình đúng là lợi bất cập hại. Cho nên, nàng thà rằng trên người lần lượt bị trúng mấy gậy, xẻng sắt nhỏ trong tay cũng liên tục vũ động trên dưới, canh phòng nghiêm ngặt nhị bệnh chốc đầu tiếp cận.
Hết chương 27.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!