*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mọi người nghe lí do thoái thác của lão hầu gia, đều cảm thấy khả thi.
Cái này vừa biểu lộ rõ ràng thái độ Sở gia, cũng là lấy lui làm tiến. Mấy người còn phân tích, Dương Văn Phương nói mấy lời này, tuyệt đối không phải là Dương Thục phi kêu nàng ta nói.
Dương Thục phi tương đối khôn khéo, lại ở lúc Hoàng thượng gặp rủi ro thì theo ngài ấy, cũng từng được lão hầu gia trợ giúp qua, cũng biết lão hầu gia trợ giúp đối với Hoàng thượng. Nàng ta để Dương Văn Phương đến gần Hòa vương gia, mục đích khẳng định là muốn cho Dương Văn Phương cùng Hòa vương gia chậm rãi thành lập lên tình cảm, thậm chí có thể giao hảo cùng Sở Hàm Yên.
Tốt nhất có thể chậm rãi thay thế vị trí của Sở Hàm Yên ở trong nội tâm Hòa vương gia, trước làm trắc phi, lại từ từ mà tính. Chỉ là Dương Văn Phương tuổi còn nhỏ, dễ nóng nảy liền nói thật ra lời trong lòng.
Nàng ta nói những lời kia, cũng khẳng định là rất nhiều quý nữ lén lút nghị luận, hoặc là suy nghĩ của người rất nhiều nhà.
Nếu đã dẫn ra cái đề tài này, vừa vặn Sở gia có thể lấy ra làm biện pháp.
Nếu như người hoàng gia thật ghét bỏ Sở Hàm Yên chưa đủ tốt, vậy Sở gia lấy tiểu cô nương có bệnh không tiện nói ra từ hôn, cũng không phải là chuyện tốt.
Cửa hôn sự này, cũng thật là Sở gia trèo cao.
Sở gia xem là tính tình Hòa vương gia cùng phân tình trước kia, nhưng người khác cũng không nhìn như thế. Nếu như Hoàng thượng không đồng ý, cũng nhất định phải cho Sở gia một câu trả lời thỏa đáng, khiến người những nhà ngấp nghé Hòa vương gia có chỗ thu liễm.
Đặc biệt là Dương Văn Phương, nhất định phải nên vì nàng ta ngôn ngữ mà trả giá thật lớn. Hơn nữa, sở dĩ đứa bé Sở Hàm Yên này, lại bởi vì bị Vinh Chiêu chỉnh ngốc, đều là kết quả ẩn nhẫn của lão hầu gia nâng đỡ Cửu hoàng tử thượng vị. Cho nên, vô luận Hoàng thượng hay là thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương, không có gì bất ngờ xảy ra, cũng sẽ nghiêm trị Dương Văn Phương.
Thậm chí, còn sẽ liên lụy Dương Thục phi cùng Dương gia. Về sau, Sở Lệnh Tuyên và Tam lão gia còn muốn nắm lấy cơ hội, hung hăng đả kích Dương gia.
Đây không phải là vấn đề đơn thuần hai đứa bé đánh nhau hoặc là gây gổ, mà là lão Dương gia cùng Dương Thục phi muốn cạy góc tường Sở gia, đoạt con rể Sở gia.
Lão hầu gia trước khi đi, còn nói với Trần A Phúc: "Không cần trói buộc Tiểu Ngọc Nhi quá nhiều, ta chính là thích nó thông tuệ, cường thế, thậm chí bá đạo.
Nữ nhi Sở gia chúng ta, là phải như thế.
Yên Nhi, làm cho người ta rất đau lòng ...!con làm người mẹ làm được rất tốt, Tuyên Nhi cưới con, là chuyện may mắn của Sở gia." Nói xong, ông thở dài một hơi thật sâu, đi ra ngoài. Trước đó, Sở Lệnh Tuyên vẫn luôn nói lão hầu gia không rất ưa thích cháu gái Sở Hàm Yên.
Nhìn ông bình thường biểu hiện, Trần A Phúc cũng cho rằng như thế.
Bây giờ nhìn lại, không phải là lão hầu gia không thích, mà là trong lòng có thẹn, không biết nên đối mặt tiểu cô nương như thế nào. Chờ mọi người đi rồi, mấy hài tử mới lại vào chính phòng.
Trần A Phúc kéo tiểu cô nương vào trong lòng, khen ngợi hai tiểu ca gặp chuyện có thể cùng chung mối thù với tỷ tỷ, hy vọng bọn họ tiếp tục phát triển như vậy. Tiểu .
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!