Thời tiết oi bức dị thường, bầu trời mây đen nặng trĩu, diện tích bao phủ ngày càng rộng, một trận gió to thổi tới không bao lâu không trung bỗng vang lên tiếng sét, ngay sau trời tối sầm, mưa to như trút nước đổ xuống...!
Trong mưa Sở Linh Nguyệt chạy như điên nhìn trời đột nhiên mưa như trút nước trong lòng không khỏi nổi giận, chạy một mạch đến gốc cây lớn ven đường, chỉ vào bầu trời đang vang lên tiếng sấm mà lẩm bẩm.
"Thiên Lôi đáng chết, sớm không đánh muộn không đánh lại cố tình đánh ngay lúc này làm ta muốn đi tham gia mỹ thực đại tài cũng không để yên, mưa lớn như vậy ta nhất định sẽ bị trễ, cũng chặt đứt đường mưu sinh của ta nha..."
Lời nói còn chưa dứt, một tia chớp xé trời mà đến thẳng tắp đánh vào người đang tức giận mắng trời Sở Linh Nguyệt.
Sở Linh Nguyệt hốt hoảng vội vàng chạy đi, lắc mình tránh thoát khỏi.
"Trời ạ, chẳng lẽ ông trời hiểu được mình mắng ổng?" Sở Linh Nguyệt cảm thấy việc này cũng quá quỷ dị, thật đáng sợ.
Nàng ngó xung quanh mới phát hiện mình đang ở cánh rừng ngay giữa vùng ngoại ô thành phố, trời mưa lớn như vậy xung quanh không một bóng người, thì ra từ chỗ nàng ở đến nơi tham gia thi đấu phải đi qua mảnh đất vùng ngoại ô thành phố,mà lúc này mưa to như vậy quanh đây chỉ có một người là nàng nghĩ việc này, nàng càng thêm tức giận hướng lên trời...!
"Ta mắng ngươi ngươi sao? Giữ ta ở nơi hẻo lánh như vậy trước không có thôn sau không có xóm thật xui xẻo......"
"Răng rắc..." Sở Linh Nguyệt giận dỗi lại mắng một câu, không đợi nàng mắng xong, một tia chớp lại lần nữa hướng về phía nàng đánh tới, Sở Linh Nguyệt không kịp trốn lôi điện nháy mắt đánh trúng người nàng.
Thời khắc cuối cùng trước khi mất đi ý thức nàng mơ hồ nghe được một âm thanh truyền đến bên tai
"Ngươi ở chỗ này lâu như vậy vốn là trái với lệnh trời, hiện tại cũng nên quay trở về.Có người ở dị thế đợi ngươi một ngàn năm ngươi lại không quay về, người bị sét đánh nên là ta......"
Tí tách tí tách mưa rả rích một đêm, sau cơn mưa khí trời mùa thu trở nên tươi mát hoa hoè thơm ngập núi đồi.
Đang trong ngày mùa như vậy chẳng có ai lên núi làm gì cả, tất cả đều sớm ra ngoài ruộng thu hoạch vụ thu, mà đối với thôn Thanh Tuyền nơi mà Sở gia tới mặc định không phải là nơi tốt lành.
"Phanh...!Bang bang...!Phanh phanh phanh..."phía sau thôn Thanh Tuyền có một bãi tha ma, Sở gia đang khênh một bộ quan tài mỏng bước đi
"Ô ô ô, Nguyệt Nhi a, đứa con gái đáng thương của ta..."
Một phụ nhân nhìn mấy người đang khênh cái quan tài tên vai như phát điên mà nhào tới gắt gao ôm chiếc quan tài mặc kệ ai khuyên cái gì đều không cho người đem đi.
"Nương Linh Nguyệt à ngươi đừng như vậy, ngươi như vậy sẽ khiến nàng không thể an tâm rời đi..."
Phụ nhân tóc hoa râm tầm năm mươi đến sáu mươi tuổi hai mắt sưng đỏ, trên người mặc một bộ trang phục đầy những miếng vá nhưng lại hết sức sạch sẽ ghé mặt vào quan tài khóc rống lên, thanh âm run rẩy nói.
"Linh Nguyệt, nữ nhi đáng thương của ta a..."
Phụ nhân khóc không ngừng ruột gan như đứt từng khúc, nàng dùng móng tay mở nắp quan tài muốn nhìn thấy người nằm trong quan, nàng không tin mấy ngày trước đây nữ nhi còn tung tăng nhảy nhót hôm nay đã nằm trong quan tài chờ hạ táng.
Người bên cạnh sợ bỏ lỡ giờ lành lại đây lôi kéo nàng, mạnh mẽ đem nắp quan tài đóng lại.
"Đông...!Đông...!Đông..." Nhưng rồi sau khi nắp quan đóng lại, trong quan tài đột nhiên truyền tới âm thanh rất nhỏ gõ truyền ra từ bên trong.
"Âm thanh gì vậy?" Ca ca Sở Linh Nguyệt-Sở Tử Thanh nghe được âm thanh mỏng manh này,lập tức kinh hãi lên tiếng.
"Đông...!Đông...!Đông..." Lại là vài âm thanh truyền ra, so với vừa rồi lớn hơn một chút.
"Chẳng lẽ là xác chết vùng dậy?" Lại có một phụ nhân sợ hãi vang lên.
"Nói bậy, nhất định là Linh Nguyệt còn sống các ngươi mau đem quan tài mở ra, nàng ở bên trong sẽ bị ngạt mất."
Đó là phụ nhân trên mặt tràn đầy đau thương, lúc này không có nửa điểm sợ hãi nàng đứng gần quan tài nhất tự nhiên cũng nghe thấy thanh âm này, nàng vội vội túm Sở Tử Thanh đang đứng bên người bắt hắn mở ra.
Những người còn lại thấy Linh Nguyệt nương nói như thế, đều xúm lại lại ba chân bốn cẳng bắt đầu mở nắp quan tài, Sở Linh Nguyệt là bảo bối của nhà họ Sở, cả gia đình đều đối nàng yêu thương như trân bảo, cho dù nàng là xác chết vùng dậy cũng muốn xem đó là chuyện gì.
Sở Linh Nguyệt bị sét đánh lúc này đây đang ở trong quan tài buồn bực, sự việc xảy ra giống một giấc mộng, không nghĩ tới nàng thuận miệng chửi Thiên Lôi vài câu đã bị sét đánh trúng.
Bất quá, tình huống hiện tại là như thế nào chẳng lẽ bọn họ cho rằng mình đã chết, cho nên đem nàng để vào quan tài chuẩn bị hạ táng? Nàng vừa tỉnh lại liền nghe được tiếng khóc trong lòng có chút buồn bực, chẳng lẽ là viện trưởng cùng bọn nhỏ trong cô nhi viện khóc?
Nghĩ vậy nàng ôm hi vọng duỗi tay vỗ vỗ quan tài mấy cái, may mắn nàng tỉnh lại kịp thời nếu không nàng thật sự bị hạ táng lúc tính tỉnh lại cũng sẽ bị ngạt thở mà chết.
Nghĩ đến việc mình bỏ lỡ thi đấu lúc này cảm thấy cũng không to tát lắm vẫn là mạng nhỏ quan trọng quan trọng hơn.
"Phanh" một tiếng, nắp quan bị đẩy ra một tia ánh sáng đột nhiên chiếu vào, Sở Linh Nguyệt có chút không thích ứng không được liền nhắm mắt lại, một hồi lâu mới lại chậm rãi mở ra.
"Nguyệt Nhi, ngươi thật sự tỉnh lại..." Linh Nguyệt nương thấy nàng mở mắt lại khóc lên nhưng lần này rõ ràng là vui mừng mà khóc.
"Nguyệt Nhi..."
"Nguyệt Nhi..."
"Ta đã nói Nguyệt Nhi chỉ là hôn mê, nàng sẽ không chết..." Linh Nguyệt nương thấy nàng tỉnh lại, liến cảm ơn trời đất.
Mọi người thấy Sở Linh Nguyệt thật sự tỉnh lại, cũng đều công nhật chuyện Linh Nguyệt nương nói, không ai hoài nghi đều sôi nổi đi lên gọi nàng, ba chân bốn cẳng đem nàng kéo dậy.
Thay vì khuôn mặt bi thương như lúc trước, giờ đây chỉ còn cao hứng cùng kích động.
Bạn đang đọc bộ truyện Nông Nữ Cẩm Tú Điền Viên Hương tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nông Nữ Cẩm Tú Điền Viên Hương, truyện Nông Nữ Cẩm Tú Điền Viên Hương , đọc truyện Nông Nữ Cẩm Tú Điền Viên Hương full , Nông Nữ Cẩm Tú Điền Viên Hương full , Nông Nữ Cẩm Tú Điền Viên Hương chương mới