Không quan tâm Tô Triệt làm cách nào, cũng chả thèm quan tâm anh ta tính kế bao nhiêu người trong chuyện này.
Tóm lại anh ta ép Tạ Liên Thành phải ra mặt cho Tô Nhiễm, chính diện đối mặt với Lạc Phỉ.
Ừm, xem chừng Tạ gia với Tô gia hoàn toàn lên cùng một thuyền rồi.
Tạ gia nếu trói chặt cùng Tô gia, Lạc Phỉ đối phó cũng phải cố gắng chút.
Hơn nữa lần này ép Tô Nhiễm đính hôn với anh trai anh ta đã gây ra thù hận.
Có lẽ sắp tới anh ta sẽ bận rộn lắm.
Đây cũng coi như là chuyện tốt đi.
Đến nỗi Tô Triệt.
……Trước đây Tần Tịch còn cảm thấy anh ta không tệ lắm.
Dùng cách nhẹ nhàng uyển chuyển nhất giải vây cho Kiều Sơ Hạ, hơn nữa ở cạnh anh ta vô cùng thoải mái, khiến người ta hoàn toàn thả lỏng.
Nhưng mà lần này, cô không biết anh ta đã làm gì với Tô Nhiễm, cũng không biết rốt cuộc là anh ta đã tra được chút ít gì.
Anh ta đến cả em gái mình mà cũng tính kế được, vừa giải vây vừa công kích, thuận tiện còn gõ cho mình một gậy.
Cho dù là Tạ Liên Thành có đặc biệt tới đại học A dạy học là vì mình không.
Nhưng mà tình cảm của anh ta với Tô Nhiễm vẫn sâu nặng hơn.
Thời điểm mấu chốt, vẫn sẽ đứng về phía chị ấy, đứng về phía Tô gia.
A ——Tần Tịch thong thả ung dung sửa soạn đồ vật trên bàn mình.
Cũng không thể nói Tô Triệt đang làm chuyện thừa.
Chẳng qua cũng tốt, cứ như thế, Tạ Liên Thành chắc là không chạy đến đại học A lắc lư nữa.
Đúng thật là chuyện tốt!“Này này này.
” Âu Dương Nguyệt bất mãn: “Cậu đừng có mà im lặng nghĩ một mình nhá, cậu phải chia sẻ chứ! Chia sẻ với mấy bạn cùng phòng quan tâm cậu này!”“Đương nhiên là có chuyện tốt rồi.
” Tần Tịch cười hì hì quay đầu lại: “Âu Dương vậy mà có thể chống lại sự dụ hoặc của chuyện đi dạo phố, chủ động ở nhà lên thư viện tự học.
Tớ có dự cảm, điểm bình quân cuối kỳ này của cậu có thể trên 85 đấy!”“Trắng trợn bốc phét.
” Âu Dương Nguyệt duỗi tay niêt mặt Tần Tịch một chút.
Chẳng qua cô cũng biết, có lẽ Tần Tịch không muốn nói ra.
Âu Dương Nguyệt không tiếp tục hỏi nữa, lại cầm bệnh lý mới rồi lên xem tiếp.
“Tiểu Tịch, cậu nói xem lần này thi, nội dung nào sẽ là trọng điểm nhỉ??”Học kỳ này dưới sự đốc thúc của Tần Tịch, cô đúng là đang nghiêm túc đọc sách đấy.
Nhưng mà vẫn có hơi hoảng, bởi vì nội dung thật sự quá nhiều.
“Đương nhiên tất cả đều là trọng điểm?” Tần Tịch nói: “Cậu đi học không nghe thấy thầy cô nói à?”Cô ho nhẹ một tiếng, học giọng điệu của mấy thầy cô: “Nguyên nhân gây bệnh của mỗi bệnh nhân, bệnh trạng, tình hình tiến triển với dự đoán bệnh tình, vì mỗi thân thể khác nhau mà có sự khác biệt.
Các em bảo tôi liệt kê trọng điểm? Liệt kê thế nào đây? Có lẽ các em cảm thấy kiến thức có chỗ quan trọng, có chỗ không quan trọng lắm, nhưng với người bệnh mà nói, mỗi một kiến thức, đều có khả năng quyết định sống chết của người đó, không có gì mà trọng điểm với không trọng điểm.
”Âu Dương Nguyệt: “……”“Chẳng qua….
” Tần Tịch lấy sách giáo khoa của cô ấy, “Tớ có thể nhắc nhở một chút kiến thức quan trọng cần ôn nhiều hơn.
”“Hu hu hu bảo bối Tiểu Tịch, cậu thật tốt!” Âu Dương Nguyệt cảm động nhảy lên vai Tần Tịch, “Cậu tốt quá đi mất!”Tần Tịch hơi hơi mỉm cười.
Thật ra cơ bản của Âu Dương Nguyệt rất chắc, cũng rất nghiêm túc ôn tập.
Chẳng qua người không giống với người thôi.
Lúc đối mặt với thi cử, cậu ấy cứ căng thẳng, cho nên cô liệt kê phạm vi trọng điểm cho cậu ấy, cậu ấy sẽ cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Tần Tịch không ngại tạo sự tin tưởng như vậy cho bạn tốt.
Cô nhanh chóng liệt kê nội dung quan trọng trong từng chương ra, thật ra cũng là chỗ khó mà thầy cô mất nhiều thời gian giảng dạy trên lớp thôi.
Vốn dĩ cũng có một vài chỗ khó hiểu, đúng lúc củng cố một chút cho Âu Dương Nguyệt.
“Được rồi, đọc sách đi.
” Tần Tịch đưa lại sách cho Âu Dương Nguyệt.
Mắt thấy kỳ thi ngày càng đến gần hơn, giai đoạn thứ hai của thí nghiệm của mấy cô cũng tạm dừng lại.
Kể cả những sinh viên chính quy đến phòng thí nghiệm của thầy Chiêm giúp đỡ cũng bắt đầu không cần đi nữa.
Mọi người bắt đầu đánh trống khua chiêng ôn tập, mỗi ngày đều bận đến chân không chạm đất.
Nếu hỏi sinh viên y, khoảng thời gian nào qua nhanh nhất.
Mười người thì chín người sẽ trả lời, đó là khoảng thời gian ôn tập trước khi thi.
Giống như chớp mắt, thời gian mỗi ngày cứ trôi qua.
Trong nháy mắt, cách lễ Giáng sinh còn có ba ngày thôi.
Trong khoảng thời gian này, đúng là Tần Tịch trôi qua khá là vui vẻ cho.
Tạ Liên Thành rồi Lạc Phỉ kể cả Tô Nhiễm nữa, cứ lặng lẽ hành quân, cuối cùng không xuất hiện trước mặt cô lần nào nữa.
.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!