“Cảm ơn thầy ạ.
” Tần Tịch lễ phép nói cảm ơn, “Em nên về phòng học rồi.
”Cô gật gật đầu xin lỗi với Trịnh Thiên Lỗi.
“Đi đi.
” Trịnh Thiên Lỗi vẫn đứng đó nhả khói.
Tần Tịch vừa mới đi được hai bước thì nghe thấy đối phương gọi mình lại: “Tần Tịch.
”“Thầy còn chuyện gì sao ạ?”“Nghe nói luận văn của em gửi cho tạp chí?” Anh ta vẫn đang cười, chỉ là lúc nói chuyện, đôi mắt nheo nheo lại, “Còn là tác giả chính, không tệ nha, bạn học nhỏ, đúng là hậu sinh khả úy.
”“Cảm ơn thầy đã khích lệ.
Chủ yếu là thầy Chiêm với đàn anh Ngô hướng dẫn ạ.
” Tần Tịch nói.
“Đồng tác giả là Ngô Hi Ngạn hay là thầy Chiêm?” Trịnh Thiên Lỗi lại hỏi.
Tần Tịch ngẩn người ra, thành thật nói: “Không thêm vào ạ.
”Lúc ấy cô có hỏi qua đàn anh Ngô Hi Ngạn, thông tin tác giả có nên thêm anh và thầy Chiêm vào không.
Đối phương lại nói, đề tài là các cô tự mình xin, thí nghiệm cũng là các cô tranh thủ lúc buổi tối và thời gian nghỉ ngơi cuối tuần làm, luận văn cũng là mấy người các cô tự mình viết.
Không cần thêm tên anh.
Thầy Chiêm cũng trả lời như thế.
Cho nên luận văn của ba người Tần Tịch, tác giả chính vẫn là tên các cô, không thêm đồng tác giả.
“Thực ra thêm thông tin tác giả vô cũng không ảnh hưởng gì.
” Trịnh Thiên Lỗi cười cười nhìn cô: “Nhất là lúc luận văn của sinh viên gửi đi, như thế ngược lại bên tạp chí dễ dàng thông qua bản thảo.
Lần sau em có thể suy nghĩ làm theo.
”“Được ạ, cảm ơn thầy.
” Tần Tịch gật gật đầu.
“Kỳ thi cuối kỳ chuẩn bị tốt chưa?” Trịnh Thiên Lỗi dừng một chút, nhàn nhạt hỏi: “Chương trình học năm hai nặng hơn năm nhất rất nhiều, nhiều bài chuyên ngành các em lần đầu tiếp xúc.
Có vấn đề gì khó khăn không?”“Chương trình học khó hơn nhiều so với năm nhất, cũng nhiều hơn nhiều.
” Tần Tịch nói: “Em sẽ cố gắng.
”“À….
.
” Trịnh Thiên Lỗi không bày tỏ ý kiến gật đầu: “Vẫn câu nói kia, dù là giờ thầy khó có thể lên lớp cho các em, nhưng nếu có vấn đề gì, hoan nghênh tới tìm thầy.
”“Em có số điện thoại của thầy.
” Anh ta nhìn Tần Tịch: “Không quan tâm là vấn đề học tập hay sinh hoạt, hoặc là đề tài bọn em có vấn đề gì, đều có thể tới tìm thầy.
”“Cảm ơn thầy Trịnh.
” Tần Tịch nhàn nhạt nói tạ ơn.
Rõ ràng là cũng một lời nói, hôm đó lúc Ngô Hi Ngạn dẫn cô đi gặp giáo sư Trương, cô Tiền cũng vậy, chủ nhiệm Lục cũng thế, bọn họ cũng nói không khác gì.
Nhưng không biết vì sao, từ trong miệng thầy Trịnh nói ra, cô cứ thấy kỳ kỳ thế nào ấy.
Bạn đang đọc bộ truyện Nữ Chính Mau Học Hành Đi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nữ Chính Mau Học Hành Đi, truyện Nữ Chính Mau Học Hành Đi , đọc truyện Nữ Chính Mau Học Hành Đi full , Nữ Chính Mau Học Hành Đi full , Nữ Chính Mau Học Hành Đi chương mới