Bốn cuốn sách, mỗi một cuốn đều dày hơn nghìn tờ.
Thêm một mớ tài liệu thật dày nữa.
Người cô vốn dĩ cao gầy, bóng dáng ôm chồng sách đứng đó, thật sự có vẻ hơi yếu đuối đáng thương.
Đổi thành một nam sinh khác, có thể sẽ chủ động giúp cô ôm sách về ký túc xá.
Nhưng Ngô Hi Ngạn lại như không hề có cảm giác, lực chú ý đều đặt hết lên trên màn hình trước mặt.
Tần Tịch cũng không cảm thấy có gì không đúng cả.
Khi cô ôm chồng sách ra khỏi tòa nhà thí nghiệm, vừa đúng lúc hoàng hôn buông xuống.
Ánh chiều vàng nhuộm đỏ chân trời, cả mảng rừng cây trước tòa nhà thí nghiệm đều như mạ một lớp ánh vàng.
Đôi mắt Tần Tịch sáng trưng.
Tương lai có hi vọng, vẫn là tương lai mình mong chờ.
Đống tài liệu và sách dày kia giống như tương lai cô nắm chắc trong tay lần nữa.
Không chỉ thấy nó không nặng mà ngược lại, cô còn có loại cảm giác nhẹ nhõm và sung sướng.
Tần Tịch không nhịn được quay đầu lại, nhìn tòa nhà nhỏ cũng bị hoàng hôn phủ một lớp nắng vàng.
Cô cong cong khóe môi, ngâm nga bài hát đi về ký túc xá.
Phòng thí nghiệm của Chiêm Hoa Phong ở khu Đông, ký túc xá của Tần Tịch các cô lại ở khu Tây.
Nơi này là tòa nhà dạy học mới của Đại học A, chiếm diện tích rất lớn.
Từ nơi này về ký túc xá tương đương với việc đi hơn nửa trường học, mất khoảng nửa tiếng đi đường.
Tần Tịch còn chưa đi được bao xa, đã nghe thấy đằng sau có người kêu cô: “Tần Tịch.
”Giọng nói đàn ông quen thuộc, mang theo sự ưu nhã và thong dong trước sau như một.
Tần Tịch nhíu mày, có chút bực bội nhắm mắt lại.
Tâm tình tốt vừa rồi không đến mức bị ảnh hưởng, nhưng cái cảm giác này, giống như khi bạn chuẩn bị làm việc, lại có một con ruồi âm hồn bất tán kêu ong ong ong luẩn quẩn quanh bạn.
Cô thở dài một hơi, sắc mặt bình thản quay đầu nhìn về hướng người đi tới: “Thầy Tạ.
”Giọng điệu Tần Tịch so với sắc mặt còn lạnh nhạt hơn.
Nếu Chiêm Hoa Phong nhìn thấy cô thế này, nhất định sẽ cảm thấy thật lạ lẫm.
Cô gái nhỏ trước mặt mình cười nói vui vẻ, kêu một tiếng thầy còn ngọt hơn cả đường mật.
Thì ra cũng có một mặt như vậy.
Tạ Liên Thành nhanh chóng xuống xe.
Anh ta đi nhanh đến chỗ Tần Tịch, nhìn chồng sách dày cô ôm trong tay, cười nói: “Đây là mới đi thư viện hả?”Anh ta vừa nói vừa tự nhiên duỗi tay muốn nhận lấy sách trong tay Tần Tịch.
Bạn đang đọc bộ truyện Nữ Chính Mau Học Hành Đi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nữ Chính Mau Học Hành Đi, truyện Nữ Chính Mau Học Hành Đi , đọc truyện Nữ Chính Mau Học Hành Đi full , Nữ Chính Mau Học Hành Đi full , Nữ Chính Mau Học Hành Đi chương mới