Trong phòng yên lặng vài giây.
Sau đó là âm thanh tiếng mở khóa cửa truyền đến.
Tần Tịch lùi về sau một bước, trong đầu nhanh chóng sắp xếp từ ngữ.
Một tiếng “cạch” vang lên, cánh cửa nặng nề được người đó mở ra.
“Xin chào ngài.
” Tần Tịch ngước mắt, ánh mắt yên tĩnh nhìn về người ở trong phòng, “Tôi…”Giọng nói của cô bỗng dưng im bặt, có chút ngoài ý muốn nhìn người đàn ông đứng trước mắt mình.
Người đàn ông mặc áo choàng tắm màu đen rất cao.
hắn đứng dựa vào cửa, dây lưng của áo choàng tắm được buộc có chút tùy ý, để lộ chiếc cổ mảnh mai và khuôn ngực nhỏ nhắn trắng nõn.
Xương quai xanh lúc ẩn lúc hiện, tóc tai hơi rối.
Ngũ quan tinh xảo, da mặt cũng rất là trắng.
Cả người giống như một người nam tử tuấn lãng ưu nhã từ trong tranh sơn thủy bước ra.
Lạc…Phi?Tần Tịch khẽ giật mình.
Hắn vậy mà lại ở đây?Tại sao hắn lại ở đây?!Cô hoảng hốt trong giây lát, sau đó rất nhanh đã hồi thần trở lại.
Lạc Phỉ xác thực là có một thói quen.
Mặc dù bản thân hắn sở hữu rất nhiều ngôi nhà, nhưng mà hắn không thích ở đó.
Lạc Phỉ đã từng nói với cô, không thích căn phòng trống trải không có hơi người đó.
Hắn thích ở khách sạn hơn, nơi đó có người ra người vào, trong phòng ít ra cũng sẽ nhiễm phải hơi người của người khách du lịch trước đó.
Cho nên ở những thành phố mà hắn thường đến, đều sẽ có một hoặc hai khách sạn trực thuộc tập đoàn Lạc Thị, sẽ giữ lại một phòng cho hắn trong suốt cả năm.
Ánh mắt của Lạc Phỉ đảo một vòng trên mặt của Tần Tịch.
Khi hắn lên tiếng một lần nữa, lúc này đã không bị cửa phòng chặn nữa, giọng nói truyền đến bên tai Tần Tịch rất rõ ràng.
“Có chuyện gì?” Lạc Phỉ hỏi cô.
Giọng nói của hắn hơi khàn, mang theo vài phần lười biếng vừa mới ngủ dậy.
Tần Tịch chỉ chần chừ một giây.
Cái đêm mấy ngày trước, còn khiến cô tự ngược đãi bản thân mình nhớ lại những hồi ức đau khổ đã qua.
Nhớ đến cái người đàn ông buồn nôn trong đêm lúc này đang đứng trước mặt cô.
Tần Tịch hít thở vẫn ổn định như vậy.
Ngay cả giọng nói cũng rất ung dung và bình tĩnh: “Xin chào, ngài Lạc.
”“Cô biết tôi?” Lạc Phỉ nhướng nhướng mày.
Giọng của hắn vốn dĩ rất dễ nghe.
Lúc này vừa mới ngủ dậy không lâu, mang theo vài phần lười biếng nhàn nhạt.
Càng giống như rượu, có thể khiến người ta say đắm trong đó, bằng lòng say không muốn tỉnh lại.
“Nhìn thấy ảnh của anh ở trên báo.
Bạn đang đọc bộ truyện Nữ Chính Mau Học Hành Đi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nữ Chính Mau Học Hành Đi, truyện Nữ Chính Mau Học Hành Đi , đọc truyện Nữ Chính Mau Học Hành Đi full , Nữ Chính Mau Học Hành Đi full , Nữ Chính Mau Học Hành Đi chương mới