Khóc lóc ỉ ôi rất lâu, Bạch Tử Thanh lùi ra khỏi lòng hắn, vừa nấc vừa mếu máo lau nước mắt, trông vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
Hoắc Đình cười cười giơ tay ôm mặt cô, dùng ngón cái lau những giọt óng ánh trên khuôn mặt nhỏ, giở giọng trêu đùa:
"Cô bé mít ướt này, khóc đủ chưa?"
Bạch Tử Thanh không vừa ý.
Cô khóc còn không phải vì lo lắng cho hắn sao, đâu phải em bé nhõng nhẽo khóc nhè ăn vạ đâu, vậy mà còn chọc ghẹo cô cho được.
Nghĩ lại thấy tủi thân, cô đánh vào ngực hắn mấy cái.
Người bé tí nhưng lực tay cũng không phải nhẹ nhàng gì.
"Ừm, anh không cười nữa.
Nhưng mà anh vui, vì cuối cùng em cũng chịu nói chuyện với anh rồi, còn chịu ôm anh nữa."
Vừa nói hắn vừa ôm siết cô vào lòng, hít hà hương tóc của cô.
Tiếc thay mùi vani ngon ngọt đã bị mùi thuốc sát trùng nồng nặc át đi mất.
Nghe hắn nhắc đến, nỗi oan ức bao lâu nay lại như dòng thác tràn lên trong lòng, biến thành từng giọt lệ rơi trên khuôn mặt nhỏ.
Cô vừa đẩy vừa đánh hắn, miệng cất lời trách móc.
"Anh...!quá đáng lắm..."
"Anh không tin em.
Hức...!Em đã nói em chỉ mới nói lại được mà thôi.
Em cũng không có hạ độc gì hết.
Hức..."
"Nhưng mà anh không nghe, không chịu tin em..."
"Anh còn...!còn ép buộc em làm chuyện kia.
Em đã nói em không muốn...!Em đau...!Hức...!Mà...!Mà anh vẫn không chịu dừng."
"Anh nói sẽ chờ, nói sẽ theo ý em, nhưng toàn nói dối không à...!Anh toàn nói dối..."
Hoắc Đình để mặc cho cô mắng mỏ mình, để cho cô trút hết nỗi niềm trong lần này, giải toả những ưu phiền uất ức chôn giấu trong lòng cô.
Chỉ có như thế, cô mới mau chóng khoẻ lại được.
Thấy người kia im lặng, cô được nước tố cáo hết mọi tội lỗi của hắn ngay trước mặt chính chủ.
"Anh nói muốn em ở lại, nhưng lại cho người con gái khác làm hầu cận của anh, cho cô ấy thắt cà vạt này, khoác áo này...!Hức..."
"Thế thì cho cả anh luôn đi, em chẳng thèm đâu, hu hu..."
Cô lại còn nói mấy lời giận dỗi với hắn.
"Em đã bảo không phải em hạ độc, anh cứ không tin, lạnh lùng với em, quát mắng em, còn đập đồ đạc..."
"Em yêu anh như thế, thương anh không hết, sao có thể hại anh được."
"Anh không thương em, không thích em chút nào hết...!Hu hu..."
Đang lúc xúc động nên Bạch Tử Thanh nói năng loạn xạ hết cả, nhưng Hoắc Đình đúng thời điểm bắt được trọng tâm.
Hắn ôm lấy vai nhỏ đẩy cô ra, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử ánh nước.
"Em vừa nói gì?"
"Anh không thương em..."
"Không, câu trước!"
"Em...!Em..."
Chợt nhớ ra mình vừa mới nói cái gì, dưới làn nước mắt, gò má người con gái bỗng chốc đỏ hồng lên khác thường.
Hoắc Đình sáp tới, chống trán hắn lên trán cô, ủn ủn vài cái, dụ dỗ cô nàng:
"Nào, mèo con, em vừa nói gì? Nói lại được không?"
"Nãy giờ em đánh anh đau quá này, vết thương đau quá."
Bị doạ, cô tưởng vết thương của hắn có vấn đề thật, vội rút lại nước mắt ngắn dài, lo lắng chạm lên tấm băng gạc trắng tinh:
"Anh đau hả? Em gọi bác sĩ."
"Không cần, em chỉ cần nói lại câu vừa nãy là anh hết đau ngay thôi."
Hắn túm tay cô lại, hôn hôn ngậm ngậm đầu ngón tay hồng hồng nhỏ xinh.
Đồ lưu manh này rõ ràng là đang bẫy cô, đau với đớn gì cơ chứ.
Đường đường một người đàn ông cao to lại bày trò giả vờ đáng thương, có biết mất mặt không vậy?
Bạch Tử Thanh nhăn nhó đẩy hắn.
"Anh lại lừa em..."
Nhưng đôi tay nhỏ vừa đặt trên ngực hắn, đôi môi ai đó đã ập xuống chiếm lấy môi cô.
Nụ hôn mãnh liệt và triền miên, hắn ngậm lấy môi cô, say sưa m*t mát.
Bạn đang đọc bộ truyện Nữ Hầu Câm Em Đứng Lại Đó! tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nữ Hầu Câm Em Đứng Lại Đó!, truyện Nữ Hầu Câm Em Đứng Lại Đó! , đọc truyện Nữ Hầu Câm Em Đứng Lại Đó! full , Nữ Hầu Câm Em Đứng Lại Đó! full , Nữ Hầu Câm Em Đứng Lại Đó! chương mới