Kẻ điên kia hoàn toàn lấy phản ứng của Hoắc Đình làm trò vui, cười nham nhở:
"Cảnh tượng này có quen thuộc không, nhóc con?"
Đằng sau cánh cửa, Bạch Tử Thanh và Văn Nhu vẫn còn bị còng trên ghế, cả hai đều rũ rượi không còn sức sống.
Nhất là Bạch Tử Thanh, mấy ngày trước cô vốn không ăn ngon ngủ yên, bây giờ lại bị ngược đãi hành hạ, thân thể đã sớm không trụ nổi.
Cô mở đôi mắt lơ mơ nhìn Hoắc Đình, nhưng yếu ớt đến mức không gọi được tên hắn, chỉ có thể mấp máy cánh môi nhợt nhạt.
Ngay trước khi bị đưa tới đây, cô đã bị bọn chúng kích điện hai lần, toàn thân đau đớn rã rời, trên tay cùng chân đều có vết bỏng.
Mỗi vết thương trên người cô giống như vết dao cứa lên tim người đàn ông đối diện, khiến cho nỗi hận trong lòng hắn cuồn cuộn điên cuồng.
Nếu có thể, hắn sẽ chính tay, chính tay gi3t chết tên khốn cặn bã kia.
Người kia quan sát biểu tình của mấy người trong phòng, xách theo chiếc va li để trên bàn, chậm rãi mở ra.
Bên trong là kim tiêm cùng vài hộp chất lỏng màu xanh dương, vừa nhìn đã thấy không phải thứ gì tốt đẹp.
Ông ta chậm rãi nhấc kim c ắm vào lọ thuốc, rút lên rồi đẩy ống, đầu mũi kim phun ra chất lỏng.
Tiến sát đến Hoắc Đình, ông ta nhìn ống kim tiêm rồi thong thả nói:
"Mày đã tìm ra thuốc giải cho chất độc năm đó đã gi3t chết bố mẹ mày chưa?"
Cái gì? Ý hắn là sao? Tại sao hắn đột nhiên nhắc tới chuyện này?
"Mà không, chất độc đó tao phải nghiên cứu mấy năm trời mới ra được thành phẩm, nếu mày nghiên cứu ra được sớm như vậy thì tao bẽ mặt quá.
Còn đây là loại thuốc họ hàng của nó, tao còn chưa thử nghiệm kĩ nữa, không biết hiệu quả ra sao nhỉ?"
Hoá ra, ông ta chính là chủ mưu, chính là kẻ đã lập kế hoạch lợi dụng Bạch Tử Thanh gi3t chết cha mẹ hắn.
Thù mới nợ cũ chồng chất, nỗi hận trong lòng hắn đã sớm chất cao như núi, nếu không phải bây giờ cần phải kiềm chế để cứu lấy những người quan trọng của hắn, hắn nhất định sẽ liều chết với người đàn ông điên rồ này.
"Ông giết cha mẹ tôi? Tại sao?"
"Phải, là tao giết đấy.
Vì sao à? Vì bọn họ đáng chết."
Ông ta hét lên bằng giọng phẫn uất, hất bỏ chiếc mũ trên đầu, dí sát khuôn mặt vào Hoắc Đình, chỉ lên vết sẹo dài xấu xí bên dưới mắt phải, còn có vết bỏng nặng làm da nhăn lại đến đáng sợ ở tai và cổ, có vẻ còn kéo dài xuống cả cơ thể ông ta.
"Mày nhìn đây, chính vì cha mẹ mày nên tao mới bị như thế này.
Vậy bọn họ có đáng chết không?"
Từng lời từng lời nói ra mang theo nỗi hận thù của ông ta.
Dù trong lòng Hoắc Đình đã thực sự muốn giết kẻ trước mặt, nhưng hắn không thể manh động, chỉ có thể nói chuyện kéo dài thời gian.
"Không thể nào, cha mẹ tôi chưa từng hại người."
Người đàn ông kia cười khẩy, đâu đó trong ánh mắt dấy lên tia đau khổ tuyệt vọng.
"Phải, bởi vì bọn họ nghĩ người bọn họ hại đã chết rồi.
Sau đó còn kết hôn, sống một cuộc sống giàu có hạnh phúc, còn đi khắp nơi làm từ thiện nữa chứ.
Thật nực cười."
Nhưng ông ta đột nhiên tỉnh táo lại từ bể khổ quá khứ, nhìn Hoắc Đình bằng ánh mắt lạnh căm.
"Hình như tao nói nhiều rồi.
Bây giờ bắt đầu trò chơi đi thôi."
Kẹp chiếc kim tiêm giữa ngón trỏ và ngón cái, ông ta đi vòng qua Bạch Tử Thanh và Văn Nhu, vừa đi vừa miết ống kim lên hai người, cười nham nhở:
"Còn nhớ trò chơi tao với mày chơi lúc nhỏ không? Ở đây không có chó có mèo, chỉ có hai người phụ nữ này.
Giờ chúng ta đổi lại vật hi sinh, mày sẽ chọn cô vợ nhỏ bị bỏ rơi hay cô ân nhân đã từng hạ độc mình đây?
"Hoắc Đình, tao cho mày năm giây, chọn một đứa sống.
Nếu mày còn do dự như lúc trước, mày biết hậu quả rồi đấy."
Ông ta đưa ra năm giây, ép Hoắc Đình buộc phải lựa chọn.
Ngày còn nhỏ, hắn quá tham lam, lại không dứt khoát nên cuối cùng cả hai con vật đồng hành cùng hắn đều chết thảm.
Nhưng lần này trước mặt hắn đã là mạng người, lại còn là những người hắn cần phải bảo vệ, nếu hắn còn tiếp tục do dự thì cả ba đều sẽ gặp nguy hiểm.
"Năm..."
"Bốn..."
"Ba...!Hai..."
"Tôi chọn Văn Nhu."
Bốn chữ nói ra rõ ràng, vang lên trong không gian.
Bốn chữ khiến cho trái tim Bạch Tử Thanh rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Bốn chữ như biến thành hàng ngàn mũi kim, châm lên từng thớ da thịt, rỉ máu.
Hắn...!không chọn cô.
Lúc này, người đàn ông kia phá lên cười khanh khách, cười như muốn lăng cả lục phủ ngũ tạng ra bên ngoài.
"Ha ha, ha ha ha..."
"Cô dâu mới, nghe rõ chưa? Hắn chọn ân nhân chứ không thèm chọn cô.
Bạn đang đọc bộ truyện Nữ Hầu Câm Em Đứng Lại Đó! tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nữ Hầu Câm Em Đứng Lại Đó!, truyện Nữ Hầu Câm Em Đứng Lại Đó! , đọc truyện Nữ Hầu Câm Em Đứng Lại Đó! full , Nữ Hầu Câm Em Đứng Lại Đó! full , Nữ Hầu Câm Em Đứng Lại Đó! chương mới