Dư Vãn chưa từng thấy Lệ Thâm chơi mạt chươc nên nghe anh nói thế có hơi tò mò, nhưng cuối cùng cô cũng không tìm anh. Nếu muốn tìm người luyện tập, cô sẽ tải một trò chơi mạt chược về và vào đấu với máy mỗi ngày.
Cách này còn thuận tiện và dễ dàng hơn tìm Lệ Thâm rất nhiều.
Ngoài việc chuẩn bị hôn lễ, Dư Vãn còn dành rất nhiều thời gian chuẩn bị cho talk show, đây là lần đầu cô lên TV, đêm trước ngày quay cô đã hồi hộp không thể nào ngủ được. Lệ Thâm thấy cô không ngủ được mà lăn qua lộn lại bèn mở mắt trong bóng tối: "Làm sao vậy? Đang hồi hộp vì chương trình ngày mai hả?"
"Ừm..." Dư Vãn lên tiếng và nghiêng mặt nhìn về phía Lệ Thâm: "Có phải em đánh thức anh rồi không?"
Lệ Thâm cười nói: "Không sao, em vẫn luôn lăn qua lộn lại, anh vốn dĩ chưa ngủ."
"..." Dư Vãn im lặng một hồi mới mở miệng: "Vậy em sang phòng bên cạnh ngủ vậy."
Cô nói xong thì lập tức vén chăn lên làm bộ đứng dậy, Lệ Thâm vội vàng đè cô lại và đắp chăn lên cho cô lần nữa: "Cứ ngủ ở đây."
"Không phải làm phiền anh à?" Dư Vãn mở to mắt nhìn anh. Ngay cả trong bóng tối, Lệ Thâm cũng có thể nhìn ra dáng vẻ giả vờ vô tội của cô.
"Không có em ở bên, anh càng không ngủ được." Giọng nói của anh chứa một chút bất đắc dĩ và một chút ý cười vang lên trong bóng tối: "Có muốn anh kể chuyện cho em nghe, dỗ em ngủ không?"
"Hmm, vậy cũng được."
Giọng nói trầm thấp của Lệ Thâm vang lên bên tai, anh kể câu chuyện ba con heo nhỏ, rõ ràng đây là chuyện cổ tích dùng để dỗ các bạn nhỏ nhưng sau khi được chải chuốt qua giọng nói của anh, nó tựa như biến thành một câu chuyện cổ tích đặc biệt cao cấp. Dư Vãn nghiêm túc nghe anh kể xong vẫn không có chút buồn ngủ: "Hình như em càng có tinh thần hơn."
Lệ Thâm: "..."
Anh vòng tay qua eo Dư Vãn và dựa lại gần: "Vậy có muốn anh giúp em tiêu hao một chút tinh thần không?"
"..." Không cần hỏi Dư Vãn cũng biết anh ám chỉ điều gì. Cô ngước lên hỏi anh: "Lần đầu anh lên TV có hồi hộp không?"
"À..." Lệ Thâm kéo dài âm cuối tựa như đang suy tư: "Lần đầu lên TV chắc chắn sẽ hồi hộp."
"Vậy anh khắc phục bằng cách nào?"
Lệ Thâm cười cười nhìn cô chăm chú: "Anh nghĩ có lẽ em sẽ thấy anh trên TV nên tự nhủ với mình rằng nhất định phải biểu hiện tốt để thể hiện ra mặt đẹp trai nhất, khiến em hối hận vì đã chia tay với anh."
"Ha ha ha ha ha ha ha." Dư Vãn cười một trận rồi yên tĩnh lại: "Thật xin lỗi."
"Sao đột nhiên lại xin lỗi, đã qua hết rồi, chúng ta bây giờ rất tốt."
"Ừm." Dư Vãn trả lời như thế nhưng cô biết tổn thương mà cô đã gây ra cho Lệ Thâm vĩnh viễn vẫn còn: "Em thật sự có thấy anh trên TV đấy, lúc về nước biển quảng cáo ở sân bay cũng đều là anh. À đúng rồi, em còn gặp được một anh hải quan trông rất giống anh."
"Trông rất giống anh?" Lệ Thâm nhướng mày: "Anh ta đẹp trai hay là anh đẹp trai hơn?"
"Đương nhiên anh đẹp trai hơn rồi, hài lòng chưa?" Dư Vãn bất đắc dĩ bĩu môi lườm mắt: "Lúc anh ấy nhìn về phía em, em bị hù suýt chút nữa xông qua cửa."
Lệ Thâm ôm cô và cười một tiếng: "Anh đáng sợ như vậy ư?"
"Ơ, ai bảo em làm chuyện trái với lương tâm chứ."
"Được rồi, đừng nói chuyện này nữa." Lệ Thâm cúi xuống hôn lên trán cô một cái: "Mai là ngày quay chương trình, cho dù có làm lỗi chỗ nào cũng có thể quay lại lần nữa, đừng lo lắng."
"Ừm." Không biết do nụ hôn của Lệ Thâm hay là giọng nói dễ nghe của anh an ũi cô, cuối cùng Dư Vãn dần dần có chút buồn ngủ.
Cuối cùng một giấc này vẫn ngủ không yên ổn, lúc Lệ Thâm thức dậy, Dư Vãn cũng dứt khoát dậy theo. Lệ Thâm nhìn Dư Vãn ôm chăn ngồi bên mép giường bèn đi qua xoa đầu cô: "Trời còn chưa sáng mà đã dậy sớm như thế?"
"Ừm, dù sao cũng ngủ không được, không bằng tới đài truyền hình sớm một chút."
Lệ Thâm cười nói: "Cũng được, khi em đến Trần Túy chắc chắn sẽ có mặt, bảo anh ta trao đổi lại với em."
"Ok."
"Trần Túy chuyên nghiệp lắm, anh ta biết khống chế nhịp điệu như thế nào, trong quá trình quay anh ta sẽ dẫn đường cho em, đừng sợ."
"Ừm." Trần Túy cũng nói với cô điều này. Mặc dù đã biết tiến trình của toàn bộ chương trình nhưng Dư Vãn vẫn không kiểm soát được sự căng thẳng. Cô hít sâu một hơi rồi xuống giường trang điểm thay quần áo.
Lệ Thâm tựa như biết lúc này cô đã quay xong chương trình mà gọi điện cho cô ngay khi cô bước ra khỏi phòng quay. Dư Vãn tiếp điện thoại và đi về phía phòng nghỉ: "A Thâm."
"Anh đây, Trần Túy nói với anh là chương trình quay xong rồi, em cảm thấy thế nào?"
Dư Vãn vội vàng nhận lấy và nói cảm ơn với anh ta, đợi sau khi anh ta rời đi, Dư Vãn chụp lại đồ ăn gửi cho Lệ Thâm: "Đã nhận được đồ, uống một hớp sữa bò nóng thấy đỡ hơn nhiều."
Dư Vãn bình luận dưới bài viết WeChat của ông ấy một dấu ba chấm.
Chương trình được quay xong, tảng đá lớn trong lòng Dư Vãn cũng được thả xuống. Cô ở nhà nghỉ ngơi hai ngày đã nghênh đón sinh nhật 27 tuổi của mình.
Sinh nhật năm trước là khởi điểm quay lại của cô và Lệ Thâm, vì vậy sinh nhật năm nay cũng đáng để ăn mừng.
Lệ Thâm đã nhấn mạnh rất nhiều lần với Dư Vãn rằng phải để trống ngày sinh nhật cho anh. Hôm nay Dư Vãn cũng không có công việc gì bèn ở nhà đợi Lệ Thâm sắp xếp.
Hôm nay Lệ Thâm kết thúc công việc rất sớm, lúc ba giờ đã về nhà và còn mua một bó hoa hồng về cho Dư Vãn. Dư Vãn nhận lấy hoa và hỏi anh: "Hôm nay anh chuẩn bị nấu ăn tại nhà cho em à?"
Bắt đầu từ hai ngày trước, Lệ Thâm đã sắm thêm rất nhiều nguyên liệu nấu ăn bỏ vào tủ lạnh và đã sớm bị Dư Vãn phát hiện.
Lệ Thâm cười nói với cô: "Đúng là định như thế, nhưng anh lo sẽ làm thất bại nên còn chuẩn bị kế hoạch B."
Anh nói xong lại đẩy Dư Vãn lên lầu và nói: "Em lên đó xem TV hay chơi game cũng được, đợi trời tối rồi xuống đây."
"... Thần bí như vậy ư?"
Lệ Thâm không trả lời mà vẫn đẩy cô đi lên trên, Dư Vãn nhớ tới lần đầu anh nói muốn bộc lộ tài năng cho mình và suýt chút đốt cháy phòng bếp của mình thì không thể không nhắc nhở: "Nếu anh thấy không ổn thì kêu em."
"Em cứ yên tâm đi, anh đã nói anh còn có kế hoạch B. Lát nữa em có nghe thấy tiếng động nào cũng đừng xuống đấy!"
"..." Chẳng lẽ phải mặc kệ anh ấy ở dưới phá nhà phá cửa ư: "Mặc dù mấy năm nay tài nấu nướng của anh có tiến bộ..."
Dư Vãn còn chưa nói hết, Lệ Thâm đã đột nhiên cúi xuống hôn lên môi cô. Nụ hôn dài kết thúc, anh rời khỏi bờ môi của Dư Vãn và cười nhạt nhìn cô: "Nhất định phải khiến anh dùng cách này làm em yên tĩnh?"
Dư Vãn đỏ mặt xoay người vào phòng.
Theo như lời Lệ Thâm đã nói thì dưới lầu phát ra tiếng động không nhỏ, hơn nữa giữa đường còn có người tới mân mê gì đó dưới lầu cùng Lệ Thâm. Dư Vãn lén mở cửa nhìn một lần, cô mới vừa đi tới đầu bậc thang đã bị Lệ Thâm phát hiện.
"Mấy thứ này đều do anh làm hả?" Dư Vãn hơi bất ngờ, bóng bay treo giấy màu cắt sợi chỉ không có kỹ thuật gì nhưng trang trí hoa chắc chắn không phải ai cũng làm được.
Lệ Thâm kiêu ngạo nói: "Dĩ nhiên đều do anh làm, vì hôm nay mà anh đã đi học mấy tiết cắm hoa. Tất nhiên là giáo viên có cho anh lời khuyên, nhưng những bó hoa này đều do một mình anh trang trí!"
"Rồi rồi, biết anh lợi hại." Dư Vãn mỉm cười nhìn về phía bàn ăn, nó cũng đã được tái trang trí. Trên bàn đặt một chiếc hộp sắt hình trái tim siêu lớn, bên trong hộp đựng đầy hoa hồng và chocolate. Bên cạnh hộp còn có một chiếc bánh sinh nhật hai tầng phối màu đỏ và trắng, trên bánh kem vẽ hai người nho nhỏ, một người mặc váy cưới, một người mặc âu phục.
... Ách, nói là bánh sinh nhật nhưng càng giống bánh cưới hơn á.