Thể loại: Hiện đại, (nửa đầu) bối cảnh tù giam, độc chiếm dục kiệm lời công X Nhút nhát thụ, niên thượng, ngọt sủng, HE.
Biên tập: Đậu
.:. 15.:.
27 ngày trôi đi vừa ngắn ngủn như chỉ trong cái chớp mắt, mà cũng vừa dài
dằng dặc mãi không đến, tôi hận không thể nhảy thẳng đến quãng thời gian tự do sau 27 ngày, có niềm hi vọng gần trong gang tấc thì những thứ
đang dần thành thói quen khiến tôi sắp không còn chịu đựng nổi.
Nhưng tôi chỉ biết ép mình đợi chờ, phải kìm nén nôn nóng và mong đợi, ngoan ngoãn sống qua 27 ngày này.
Tuy Adam đồng ý nhưng tôi vẫn còn khá canh cánh, ngày nào cũng đi lót tót
cạnh anh ta không rời một tấc, căng thẳng lẫn tập trung dốc sức làm anh
ta vui lòng, còn khẩn thiết còn nghe lời hơn cả trước.
Chắc anh
ta cũng nhận ra nhưng không nói gì, vẫn đối xử với tôi y như cũ, chưa
từng có suy nghĩ xấu xa thừa nước đục thả câu, tôi gần như cảm động rơi
nước mắt với chuyện này.
"Gia, kể chuyện của em đi."
Có lẽ do sắp rời khỏi hải đảo trở về cuộc sống hiện thực, gần đây anh ta
thường thích nghe tôi kể chuyện của mình, tôi vắt óc kể mọi chuyện trong mười mấy năm qua cho đối phương.
Đơn giản là lớn lên trong tình
thương cưng chiều của cha mẹ, một năm trước cha mẹ qua đời vì tai nạn
giao thông, thân thích trong gia tộc Hứa muốn cướp đoạt gia sản cha mẹ
để lại nên vu oan giá họa tống tôi vào tù, tưởng đâu tôi sẽ không sống
sót trở ra.
Mỗi lần nhớ lại chuyện trước kia đều như thể rất xa
xôi, chẳng khác nào ánh trăng đọng lại trên mặt biển rồi chìm mất không
thấy tăm hơi.
Mấy hôm nay tôi kể sạch chuyện xấu hổ lúc nhỏ mà
Adam vẫn cực kỳ hứng thú, trong phút chốc tôi không nghĩ ra chuyện nào
nên nói liều.
"Tôi đã kể hết chuyện của mình với anh, đến lượt anh kể đi chứ."
Từ lúc ngồi tù đến nay tôi không biết tí gì về Adam, chỉ biết anh ta là
người Đức, Chiêm Nhận từng nói gốc gác anh ta rất chắc, gia thế cũng
phức tạp.
Nhưng bọn họ không ai nói rõ Adam vào đây vì tội gì,
tôi cũng tò mò anh ta làm chuyện gì mà bị phán tù chung thân, làm cách
nào nói rời khỏi đây là có thể rời ngay.
Adam có quá nhiều bí ẩn, trước giờ tôi không dám tiếp xúc với người và sự việc không dính dáng
đến mình, vì thần bí luôn đi kèm với hiểm nguy.
Nhưng giờ đây tôi cảm nhận được Adam quan tâm mình, hoặc nói là lập dị, thậm chí quyền
khống chế cơ thể cũng thuộc về anh ta, dù tôi không muốn cỡ nào chăng
nữa thì chúng tôi vẫn hòa quyện không thể chia lìa.
Bây giờ đang
là buổi tối sau giờ ăn, sắc trời nhá nhem, Adam kéo tay tôi đi dạo ở sân bãi, gió biển ẩm ướt tanh tanh phả vào mặt.
Adam nghe tôi nói
thì không lên tiếng đến mấy giây, ngay lúc tôi tưởng anh ta không thích, luống cuống định cứu cánh thì đối phương mở miệng.
"Cha tôi có rất nhiều tình nhân nên tôi có rất đông anh chị em, nhưng tôi không thân thiết với họ."
Đợi mãi vẫn không nghe đối phương nói tiếp, tôi không cầm lòng được hỏi.
"Bác đã đi xa?"
Ánh chiều tà nhuộm chân trời thành màu cam ấm, ánh sáng nhá nhem, Adam cao
hơn tôi quá nhiều, khi nghiêng đầu khuôn mặt khuất trong bóng tối, mái
tóc trắng được dát lên vầng sáng nhàn nhạt.
Tôi ngồi gần bên, ngây ra nhìn anh ta một hồi, nhìn rõ đôi mắt đối phương.
Con ngươi nhạt màu giống hạt pha lê long lanh tĩnh lặng nhìn tôi chăm chú.
Hình như anh ta đang suy ngẫm, xong nói.
"Nghe nói cha đã bệnh chết."
Nói xong lại rơi vào im lặng, đằng xa có mấy phạm nhân đứng vây xung quanh
đùa cợt, tiết mục phổ biến hàng ngày, song mảnh đất trống rộng lớn xung
quanh tôi và Adam vắng tanh, không ai dám lại gần.
Tôi biết hôm
qua vừa có nhóm tù nhân mới vào đây, vô thức liếc mắt sang bên cạnh, mơ
hồ thấy bóng đen bao vây lớp lớp, tiếng cười đùa cợt nhả và tiếng chân
đá truyền văng vẳng tới, tôi thất thần nhớ lại bản thân lúc mới vào.
Cằm nong nóng, bàn tay ấm áp quay mặt tôi lại, Adam hơi cúi người, áp sát
cứ như muốn thu hút sự chú ý của tôi, rốt cuộc lên tiếng.
"Người mẹ nuôi nấng tôi cũng là người phương Đông, nếu bà thấy em chắc chắn sẽ thích em."
Tôi ngạc nhiên nhìn đối phương, hỏi.
"Anh có huyết thống phương Đông? Nhưng nhìn anh..."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!