Lúc tỉnh lại người như vẫn còn bị thứ gì đó nặng trịch đè lên, lồng ngực không kịp hô hấp không khí, bủn rủn vô lực, phía dưới vừa nhức vừa
trướng, không thể khép được hai chân.
Chiêm Nhận ngồi bên giường trông coi tôi, thấy tôi cuối cùng cũng tỉnh thì hàng mày nhăn nhíu mới hơi giãn ra, y thở phào nói.
"Cuối cùng em cũng tỉnh, uống nước đi."
Tôi không ngồi dậy nổi, thế là nằm trong chăn giữ tay Chiêm Nhận uống từng ngụm nước, co ro trong chăn nhìn y.
Nhìn y trong bất lực, ê chề, gượng gạo.
Chiêm Nhận để ly sang một bên, xoa đầu tôi, đau lòng thủ thỉ.
"Em bị sốt, hôn mê sắp hai ngày rồi, anh đã bôi thuốc cho em, em còn thấy khó chịu chỗ nào không?"
Tôi nghe y hỏi thì không thể kìm lòng, chảy nước mắt vùi vào chăn, khóc lóc ủ ê.
"Đau, em đau quá."
Nơi yếu ớt nhất bị lấp kín, bị giã vào xâm chiếm, đau đớn khắc cốt ghi tâm
đến nỗi bây giờ nghĩ lại thôi tôi cũng run người, sợ hãi trong lòng.
Tôi không dám suy nghĩ những ngày tháng tới đây, một lần đã chật vật như vậy, chẳng lẽ những lần sau đều sẽ thế này ư?
Chiêm Nhận dịch chăn xuống dưới, bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt tôi, vừa bất đắc sĩ vừa thương hại nói dịu giọng.
"Sau này em sẽ quen, quen là ổn."
Tôi cắn môi, không cầm lòng được nói nghẹn.
"Em muốn về nhà, em bị hãm hại, em không phạm tội vì sao phải vào đây..."
Vì sao phải là tôi chịu đựng hết những chuyện này? Rõ ràng tôi không làm gì sai.
Nỗi ấm ức và chua xót vô tận đè ép tôi trùng trùng điệp điệp, tôi nói không ngừng, Chiêm Nhận hơi đổi sắc mặt, trầm giọng ngắt lời.
"Sài Gia, em bình tĩnh lại đi, giờ em đã vào đây tức là bị phán có tội, đây là một tù giam trên hải đảo, không dễ ra ngoài đâu."
"Chứ anh muốn em làm sao bây giờ? Em muốn về nhà! Em muốn về nhà!"
Tôi suy sụp không muốn đối mặt với hiện thực, loạng choạng đẩy y đang ngồi
bên giường ra nhảy xuống, ngay khi chân chạm đất thì run rẩy quỳ sụp
xuống, nơi bí ẩn truyền đến cơn đau nhói khiến tôi xấu hổ chịu không
thấu, gần như muốn chui vào khe nứt.
Chiêm Nhận thấy tôi ngã sấp mặt thì vội bước tới dìu tôi, tôi run run bật khóc, vừa mờ mịt vừa tuyệt vọng.
Y ôm tôi vào lòng vỗ về, vỗ vai tôi như người anh trai, lồng ngực rắn
chắc làm tôi ôm ghì không khác gì đang ôm nhánh cỏ cứu mạng, bất lực
trốn trong ngực y khóc bằng giọng mũi.
Có tiếng bước tới đây từ xa đến gần, là Anthony.
Tiếng cười im bặt sau khi đi vào, hắn nổi giận bước lại thô lỗ tách vai tôi, muốn đẩy tôi ra khỏi ngực Chiêm Nhận.
Chiêm Nhận cũng hung hăng nói gì đó với hắn, tránh khỏi động tác của hắn để
che chở cho tôi, nhưng vẫn bị hắn níu cổ áo loạng choạng đứng lại.
"Sài Gia!"
Y chỉ kịp gọi tên tôi xong bị Anthony kéo đi.
Tôi chẳng khác nào bị vứt bỏ, bắt đầy run rẩy từ tận đáy lòng, hoảng sợ nhìn Adam đang đứng ở cửa, vô thức lùi ra sau.
Trước sự đàn áp mạnh mẽ tôi mất đi hết mọi sức lực chạy trốn, đứng còn đứng
không nổi, người run cầm cập, xấu hổ ôm lấy cơ thể trần trụi của mình.
Anh ta rất cao, chỉ đứng thôi cũng chặn kín cửa phòng giam, phòng giam nhỏ
hẹp bỗng chật chội khiến tôi nghẹt thở, mùi hương tanh nồng đã từng đè
trên người tôi, tiến vào cơ thể tôi quện vào không khí xộc vào mỗi một
lỗ chân lông của tôi.
Thinh lặng, anh ta bước về phía tôi, đi thẳng đến trước mặt tôi.
Tôi tái mét mặt nhìn anh ta, đầu ngón tay cào xuống mặt đất lạnh lẽo, không nói nổi một chữ.
Có lẽ nỗi sợ hãi trong mắt tôi quá mãnh liệt nên anh ta dừng lại, vươn tay bế tôi quay về giường.
Vừa đến gần giường tôi muốn lăn xuống chui vào trong chăn ngay nhưng bị anh ta nắm cổ tay.
Không cần mạnh tay đã khóa chặt tôi như gông xiềng, tôi sợ sệt quay sang nhìn đối phương, anh ta không biểu cảm nhìn tôi, nói.
"Don't cry (Đừng khóc)."
Tôi tưởng anh ta chê tôi làm ồn, hoảng hốt nín khóc, trợn mắt e dè nhìn đối phương.
Con ngươi nhạt màu chiếu tướng tôi, một tay khác đưa một cái túi cho tôi
rồi buông tay tôi ra, quay về chiếc ghế anh ta thường ngồi, cầm sách yên lặng đọc, không chuyển tầm mắt qua đây nữa.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!