*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit & Dịch: Emily Ton.
Sau khi rời khỏi cung, Cảnh Dung cưỡi ngựa hồi phủ, không ngờ trên đường lại gặp Kỷ Lê.
Kỷ Lê vừa mới rời khỏi nơi làm việc ở Binh Bộ!
"Tham kiến Dung Vương."
Lúc trước trên đường hồi kinh, hai bên gặp nhau đã náo loạn một trận, hơn nữa vì sự việc Kỷ gia, Cảnh Dung đối với Kỷ Lê cũng có vẻ lạnh nhạt.
"Kỷ tướng quân, ngươi đang quay về phủ? Hay là cố tình đang đợi bổn vương?"
"Mạt tướng nghe người ta nói Vương gia vào cung, vì mạt tướng có một số việc muốn thỉnh giáo Dung Vương nên đã chờ Vương gia ở chỗ này."
"Chuyện gì?"
"Mạt tướng có thể tới Dung Vương phủ ngồi và nói chuyện với Vương gia hay không?"
Không ngồi được!
Nếu như gặp phải Kỷ Vân Thư, chẳng phải sẽ đánh nhau sao?
Tuy nhiên, Cảnh Dung cũng không phải là người nhỏ mọn, sắn suy nghĩ một lúc liền gật đầu.
Hai người đồng hành, rất nhanh đã tới Dung Vương phủ.
Đồng thời ngay khi hai người vừa mới vào phủ, Lộ Giang đã mang tin tức đi tới Đông Uyển.
"Kỷ tiên sinh, Vương gia sai ta nói cho ngài một tiếng, tướng quân Kỷ Lê hiện tại đã tới trong phủ, hỏi ngài có muốn tránh đi một chút hay không?"
Kỷ Lê?
Kỷ Vân Thư đang sắp xếp lại thuốc màu trong hộp gỗ đàn hương, bàn tay run lên ở trong ống tay áo màu xám.
"Vương gia còn nói gì nữa không?" Nàng hỏi.
"Không có."
Kỷ Vân Thư thu dọn xong mọi thứ, sau đó nói, "Thôi, vừa vặn ta cũng muốn đi ra ngoài một chuyến."
"Tiên sinh muốn đi đâu?" Lộ Giang cực kỳ lo lắng.
Bởi vì lúc trước đã nhận được vài lần giáo huấn, Cảnh Dung sớm đã hạ lệnh trong phủ, bất cứ lúc nào Kỷ Vân Thư muốn ra khỏi phủ, cần phải được sự đồng ý của hắn.
Nếu nàng xảy ra chuyện, toàn phủ sẽ gặp nạn!
Kỷ Vân Thư vừa cất hộp gỗ đàn hương trong tay lên giá, vừa hỏi, "Lộ thúc, Dụ Hoa Các ở đâu?"
"Tiên sinh muốn đi tới Dụ Hoa Các."
"Ừ!"
"Ta sẽ sai người mang tiên sinh tới đó."
Mang? Sao không nói là giám thị?
Sau khi cất xong hộp gỗ đàn hương, Kỷ Vân Thư cũng không đáp lại, vọt ra ngoài sân gọi một tiếng "Vệ Dịch".
Vệ Dịch vừa nghe tiếng lập tức đáp lại một tiếng, nhanh chóng chạy vào, trong tay còn cầm một chiếc khăn thêu.
"Thư nhi, nàng gọi ta?"
"Ừ." Nàng gật đầu, chỉ chỉ chiếc khăn trong tay hắn, "Đi, trả nó lại cho Sơ Xuân, ta mang ngươi đi ra ngoài."
Vừa nghe có thể đi ra ngoài cùng với Kỷ Vân Thư, Vệ Dịch cực kỳ vui sướng, nhanh chóng đi trả khăn tay cho Sơ Xuân, khi hắn lộn trở lại, còn thay đổi một thân quần áo sạch sẽ.
"Ngươi thay quần áo làm gì?" Kỷ Vân Thư khó hiểu hỏi.
"Bởi vì chúng ta đi ra khỏi cửa. Cha ta từng nói, trước khi ra cửa, cần phải thay quần áo mới."
Quả là ngây thơ hồn nhiên!
Lúc này, Lộ Giang đã gọi mấy tên thị vệ trong phủ, mang theo Kỷ Vân Thư ra khỏi phủ, đi về phía phương hướng Dụ Hoa Các.
Khi đang đi trên đường, Kỷ Vân Thư nói với Vệ Dịch, "Ngươi hãy chọn một số thứ, đợi lát nữa tặng người."
"Tặng cho ai?"
"Ngươi cứ chọn là được."
"Ồ!"
Vệ Dịch lập tức cẩn thận nhìn dọc theo đường đi, lúc vào một nhà cửa hàng bán đồ trang sức, hắn ngó trái ngó phải, nhìn thấy một cây trâm.
"Lão bản, ta muốn cái này!"
Cây trâm kia, chính là một cây trâm ngọc, xem màu sắc phủ quanh nó, chính là vật thượng đẳng.
Chưởng quầy thật cẩn thận lấy cây trâm tới, mở miệng chào giá, "Hai vị công tử, năm mươi lượng!"
Chưởng quầy vừa nghe con số này, ngay lập tức thay đổi sắc mặt, nhanh chóng lấy lại cây trâm và đặt lại trong quầy, ánh mắt quét qua Kỷ Vân Thư và Vệ Dịch một lượt.
Chưởng quầy nói với giọng khinh thường, "Mười lượng? Có thể nhìn xem một cái."
Kỷ Vân Thư cũng không kiên nhẫn, nghiêng mắt hỏi Vệ Dịch, "Ngươi muốn mua cây trâm này tặng người?"
"Ừ!"
Hắn gật đầu thật mạnh.
Kỷ Vân Thư nhợt nhạt cười, chuyển hướng về phía chưởng quầy, "Mười lượng, có bán hay không?"
"Không bán! Đi đi đi, đừng gây trở ngại việc làm buôn bán của ta."
Nói xong, chưởng quầy định vòng qua quầy hàng tới đuổi nàng đi.
Kỷ Vân Thư bỗng nhiên nói một tiếng, "Chưởng quầy, ngón tay của ngươi bị biến dạng, không có sức lực, khiến cho xương vai bị sưng, tổn thương tới kinh mạch. Vì vậy, mỗi khi nâng tay lên khoảng ba thước thì có cảm giác cả người không có sức lực, đúng hay không?"
"Hả?"
Chưởng quầy cả kinh, lập tức thu bàn tay trái của mình vào trong ống tay áo, duỗi ra sau lưng.
Kỷ Vân Thư tiếp tục nói, "Bởi vì xương thuyền* cổ tay bị tổn thương, vì thế khiến cho xương vừng* không thể uốn cong. Năm ngón tay được kết nối với nhau, vì thế khiến cho bàn tay không thể mở ra cũng không thể dùng sức. Nó cũng khiến cho năm ngón tay không thể uốn cong. Trên thực tế, vấn đề điều trị rất dễ. Nhưng, bởi vì chưởng quầy luôn dọn dọn nâng nâng, xương bàn tay được kết nối với kinh mạch, kết quả khiến cho xương bả vai không thể dùng lực. Khi trời trở gió, lập tức sẽ đau đớn khó nhịn. Cho dù chưởng quầy tìm đại phu để khám, uống thuốc, cũng không thể nào khỏi hẳn, đúng không?"
*Xương thuyền (舟骨): là 1 trong 8 xương cổ tay; Xương vừng (sesamoid bone): Xương vừng là các cấu trúc xương nhỏ nằm trong gân, thường gặp ở bàn tay, bàn chân các vị trí gần khớp.
Chưởng quầy sớm đã thất thần!
Hắn giật mình nhìn nàng, toàn bộ tròng mắt gần như bật ra khỏi hốc mắt.
Mặc dù chưởng quầy nghe không hiểu được những danh từ học thuật, nhưng tất cả những tình huống của hắn đều được nàng nói rất rõ ràng.
"Công tử...... sao có thể nhìn ra được?" Chưởng quầy nói với giọng run run.
"Không khó, vừa rồi lúc ngươi lấy ngọc trâm này ra, ta đã chú ý tới rồi."
"Vậy công tử có biện pháp chữa khỏi tay ta không? Mấy năm gần đây ta đã tìm không ít đại phu, bọn họ đều nói không thể trị khỏi." Chưởng quầy mang vẻ mặt đau khổ và chờ mong nhìn nàng.
Khóe miệng Kỷ Vân Thư câu lên, ánh mắt lại chăm chú nhìn ở trên cái trâm ngọc, nói, "Nếu như ngươi có thể bán trâm ngọc này mười lượng cho ta, ta sẽ nói biện pháp trị liệu cho ngươi."
Chưởng quầy bán tín bán nghi, "Thật sự?"
"Nếu ngươi không tin thì thôi, ta nghĩ ngươi cũng đã tốn không ít bạc để điều trị bàn tay của mình, đúng không?"
Đúng vậy, mấy năm nay, hắn đã tốn cả trăm lượng bạc.
Đầu óc Vệ Dịch vừa chuyển, duỗi tay kéo ống tay áo của nàng, "Thư nhi, nếu chưởng quầy không chịu bán, chúng ta đi nhà khác. Cây trâm này cũng không đẹp lắm."
"Thật không? Vậy ngươi từ bỏ nó?"
Vệ Dịch xua xua tay, "Từ bỏ!"
Kỷ Vân Thư cười thầm, gật đầu, "Được, vậy chúng ta đi thôi."
Trong khi nói, hai người đã chuẩn bị rời đi. Chưởng quầy thấy thế, cắn răng một cái, nhanh chóng vòng qua quầy hàng, ngăn cản hai người lại.
"Thành giao, mười lượng!"
Chưởng quầy lập tức đặt cây trâm vào trong một hộp gấm tinh xảo, đưa tới.
Nhìn gương mặt nhăn nhó của chưởng quầy, có lẽ trái tim đang không ngừng rỉ máu.
Kỷ Vân Thư móc ra mười lượng, nhét vào trong tay chưởng quầy, sau đó nói "Ngươi nhớ kỹ, hái một ít lá cây sung (无花果) và nghiền nát chúng, tiếp đó dùng rượu trắng mạnh nhất ngâm khoảng nửa tháng. Sau đó, mỗi ngày ba lần sáng trưa chiều, chà xát ở trên tay. Sau một tháng, tình trạng bị viêm sưng sẽ rút đi, sức lực sẽ quay trở lại, ngón tay ngươi cũng có thể hoạt động bình thường. Nếu sau một tháng, ngươi vẫn không thể khôi phục, vậy hãy đi tới Dụ Hoa Các, tìm một vị đại phu tên là Mộ Nhược, hắn sẽ bồi thường tổn thất cho ngươi."
"Vâng vâng vâng, đa tạ công tử, đa tạ công tử......"
Chưởng quầy liên tục nói lời cảm tạ.
Cầm cây trâm ngọc, Kỷ Vân Thư kéo Vệ Dịch rời đi.
Vệ Dịch một đường đều luôn kinh hô "Thư nhi thật tuyệt"!
Nàng cười cười, không nói gì.
Mặc dù nàng không phải là đại phu, nhưng về phương diện xương cốt, nàng vẫn hết sức tinh thông.
Hai người vòng qua phố xá sầm uất, không lâu sau đã tới Dụ Hoa các.
Ở lối vào có rất nhiều người xếp hàng, tất cả đều tới xem bệnh bốc thuốc.
Bên ngoài còn có tiểu đồng đang xử lý mọi việc!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!