Lão quản gia thậm chí không nhấc mắt lên nhìn Kỷ Vân Thư, chỉ cúi đầu đi tới.
"Không biết tiên sinh tìm lão nô có chuyện gì?" Giọng nói thê lương.
Khóe miệng Kỷ Vân Thư hiện lên nụ cười nhàn nhạt, đưa hộp gấm mình mang đến trên tay cho lão quản gia.
"Lão tiên sinh, đây là một dược liệu tại hạ mang tới từ trong nhà, ngươi hãy xay nó đi, thêm rượu trắng và đường đỏ, dán ở trên vết sẹo do đao cắt, có thể khiến vết sẹo trên mặt ngài tốt hơn một chút."
Lão quản gia không nghĩ tới, Kỷ Vân Thư tới đây là để đưa dược cho mình, thân mình run rẩy, mí mắt vừa nhấc, đối diện với ánh mắt dịu dàng tinh tế của Kỷ Vân Thư.
Nhanh chóng chối từ: "Lão nô và tiên sinh không có giao tình, dược liệu quý báu như thế, lão nô không thể nhận."
"Lão tiên sinh hãy nhận lấy đi, dược không phân đắt rẻ sang hèn khi dùng ở trên người cần nó. Thuốc hay chính là để cứu mạng, dùng ở trên người không cần nó, chính là một dược liệu bình thường. Nếu như dược này vô dụng với ta, nhưng lại có tác dụng đối lão tiên sinh. Tại hạ đã đưa tới bất chấp trời tuyết, há lại có đạo lý cầm về?"
"Điều này......"
Kỷ Vân Thư không cho lão cơ hội phân trần, trực tiếp đẩy chiếc hộp gấm vào trong lòng ngực lão quản gia.
"Ngươi không cần phải khách khí."
Dược này nếu như được bảo quản đúng cách, giữ cho tới thời hiện đại, chào giá ở trên thị trường, chính là hơn một ngàn vạn lượng!
Tuy nhiên, đưa người cần dùng, Kỷ Vân Thư sao có thể nói đến tiền, nàng cũng không si mê tiền tài.
Nếu không thể quay về thời hiện đại, chung quy cũng chỉ là một đống xương trắng đang chờ đợi nàng mà thôi.
Lão quản gia cuối cùng nhận lấy dược, nói: "Vậy lão nô đa tạ tiên sinh."
Nói xong, lại khom lưng chuẩn bị hành lễ, dựa theo tuổi tác, Kỷ Vân Thư thực sự không thể nhận nổi.
Vì thế, nàng dùng cả hai tay, nhanh chóng đỡ khuỷu tay lão quản gia và nâng nó lên.
"Lão tiên sinh trăm triệu không được, ngươi là trưởng bối, ngàn vạn lần để không hành lễ với ta, ta sẽ giảm thọ mất."
"Tiên sinh thật sự là người tốt, nhưng lão nô không biết lấy gì hồi tạ."
"Vậy thỉnh lão tiên sinh hãy sử dụng dược liệu thật tốt, chữa khỏi sẹo trên mặt."
"Đa tạ tiên sinh."
Kỷ Vân Thư cười cười, đột nhiên cảm giác ngón tay mình đang nắm ở trên khuỷu tay lão quản gia, dính vật gì đó?
Chuyển mắt thoáng nhìn qua, trên ống tay áo lão quản gia, có một đốm ấn ký màu đen, giống như đã bị ngọn lửa đốt qua.
Hơn nữa, còn có thứ gì đó trên tay áo của người quản gia, cũng bị dính vào trên ngón tay cái của Kỷ Vân Thư khi nàng cọ vào tấm vải.
Nàng thu hồi ánh mắt, nhấc tay ra khỏi khuỷu tay của lão quản gia.
Nhàn nhạt nói: "Lão tiên sinh, lần trước ta có để hộp gỗ đàn hương ở trong phủ, bên trong có một số đao nhỏ, không biết còn ở quý phủ hay không?"
"Còn còn, lão nô sẽ cho ngươi cầm qua đây."
Nàng gật gật đầu.
Lão quản gia mang theo hộp gấm đi ra ngoài để lấy hộp gỗ đàn hương cho nàng.
Trong một cái chớp mắt, sắc mặt Kỷ Vân Thư ngưng đọng lại, nâng tay lên, nhìn vật đã dính vào trên ngón tay cái của mình, đó chính là một khối sáp hơi mỏng.
Nàng đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, mùi vị của dầu sáp thập phần độc đáo, mang theo hương vị Xuân Quy cùng với hương vị Bảo Liên.
Dầu sáp cũng giống như dạng này sao?
Lại nghĩ đến vết cháy màu đen vừa rồi trên áo của lão quản gia, cộng với dầu sáp, nói vậy, chính là bị bén lửa của ngọn nến.
Mà mùi hương dầu sáp, sao nàng dường như từng ngửi thấy nó ở nơi nào đó?
Trong lòng tràn ngập nghi hoặc, dường như đã nắm bắt được cái gì đó, nhưng nó vẫn chưa rõ ràng.
Lúc này, lão quản gia mang hộp gỗ đàn hương đi vào, hai tay dâng lên: "Tiên sinh, hộp này lão nô đã thu thập sạch sẽ cho ngươi."
Dứt bỏ suy tư vừa rồi, Kỷ Vân Thư nhận lại chiếc hộp.
Đồng thời, nhìn thoáng qua vết sẹo trên mặt lão quản gia, trong lòng, đã có một số nhận định.
"Vậy tại hạ sẽ rời đi trước."
"Lão nô tiễn ngươi."
"Không cần, trên đường trơn trượt, lão tiên sinh dừng bước."
Rời khỏi Chu phủ, Kỷ Vân Thư cũng không quay về Kỷ gia, mà là đi một chuyến tới thiên lao nơi giam giữ phạm nhân.
Dựa theo trình tự, nàng cần phải xin chỉ thị của Huyện thái gia trước, sau đó lấy đặc lệnh mới có thể đi vào.
Tuy nhiên, Huyện thái gia xem Kỷ Vân Thư giống như trân bảo, hạ lệnh, nhìn thấy nàng thì giống như nhìn thấy Huyện thái gia.
Vì thế cho nên, nàng vừa xuất hiện ở lối vào thiên lao, nha sai trông coi liền ngoan ngoãn mở cửa ra, cong lưng, vẻ mặt nịnh hót đi lên đón.
Rốt cuộc, đây chính là người tâm phúc nhỏ trước mặt Huyện thái gia, cần phải hầu hạ thật tốt.
"Kỷ tiên sinh sao lại có thời gian rảnh tới nơi này? Ai da, ngài cẩn thận một chút, nơi này hơi tối, ngài hãy cẩn thận dưới chân."
Một câu gần như buột ra khỏi miệng "Nếu không hãy nắm lấy tay tiểu nhân".
Thật là lãng phí nhân tài khi hắn không đi làm công công ở trong hoàng cung!
Kỷ Vân Thư nhìn thoáng qua hắn: "Phạm nhân được đưa tới hôm qua hiện đang ở đâu? Chu phủ."
"Ở bên trong."
"Mang ta đi gặp nữ tử kia."
"Được, ta mang ngươi đi qua."
Nha sai dẫn đường, Kỷ Vân Thư đi theo phía sau. Nhà giam thật sự rất tối, hơn nữa lại ẩm ướt, chẳng trách phạm nhân bị giam giữ lâu dài ở bên trong đều kêu đau chân.
Trong thời hiện tại, đó gọi là bệnh phong thấp.
Khi tới một gian phòng giam ở tận cùng bên trái, nha sai nói: "Tiên sinh, chính là nơi này."
Dưới ánh đèn dầu lờ mờ chiếu từ hành lang vào bên trong phòng giam, Kỷ Vân Thư cũng miễn cưỡng nhìn thấy rõ ràng người bên trong.
Tố Vân đang cuộn tròn ở trong góc tường, ôm cánh tay, cả người đều đang run rẩy.
Trong phòng giam âm u, một cơn gió lạnh thấu xương bỗng nhiên thổi tới, nếu như không mặc kín mít, chỉ sợ rất có khả năng người sống cũng sẽ bị đông chết.
"Mở cửa ra." Kỷ Vân Thư nói.
"Điều này...... bên trong chính là phạm nhân." Nha sai cố ý nói.
"Ta đương nhiên biết trong đó là phạm nhân, cần ngươi nhắc nhở?"
Nha sai thực sự xấu hổ, móc chìa khoá ra, mở xiềng xích.
Kỷ Vân Thư lấy xuống một chiếc đèn dầu treo ở trên tường bên ngoài, thuận tay nhét hộp gỗ đàn hương đang ôm vào trong tay nha sai.
"Giữ cẩn thận, chờ ta bên ngoài."
"Vâng, thưa ngài."
Nàng bước về phía trước, đi đến bên cạnh Tố Vân, ngồi xổm xuống. Khi ánh sáng đèn dầu dần dần chiếu sáng hơn, Kỷ Vân Thư thấy rõ gương mặt trắng tinh như tờ giấy của Tố Vân.
So với ngày hôm qua, khuôn mặt này, đã trắng bệnh tới nỗi không cách nào hình dung!
"Tố Vân." Nàng gọi nàng ta một tiếng.
Thân mình Tố Vân run lên mãnh liệt, thật lâu sau mới phản ứng lại, ngẩng đầu lên, trong ánh mắt thâm sâu, mang theo tử vong bên cạnh, hết sức lạnh nhạt thờ ơ, không hề có sợ hãi.
"Tố Vân, ngươi có muốn giúp chính mình, giúp Lâm Đoan?"
Giọng nói của Kỷ Vân Thư quanh quẩn trong phòng giam nhỏ hẹp nơi đây, mang theo một không khí bức bách tim người hơn nó vốn có.
Tố Vân há miệng thở dốc, bởi vì thân thể đang dần dần trở nên suy yếu, nói chuyện cũng thập phần gian nan: "Ngươi đang nói gì vậy?"
"Ta hỏi ngươi, ngươi có muốn tự cứu mình và cứu Lâm Đoan hay không?"
Kỷ Vân Thư lại hỏi một lần nữa, đổi lại chính là một tiếng cười của Tố Vân: "Ta đã giết người, cần phải đền mạng, cứu như thế nào? Cứu không được, cứu không được......"
"Cứu được."
"Có ý gì?"
Kỷ Vân Thư đặt đèn dầu trong tay đến gần hơn trước mặt Tố Vân một chút.
Hy vọng ánh sáng đơn bạc này, có thể khiến thân mình đang phát run của nàng ta ấm áp hơn.
"Tố Vân, ngươi hãy cẩn thận lắng nghe, ta cần ngươi trả lời một vấn đề quan trọng nhất, ngươi cần phải suy nghĩ thật rõ ràng, sau đó mới trả lời ta." Kỷ Vân Thư thập phần nghiêm túc.
Sau một lúc, Tố Vân gật đầu.
Nàng hỏi: "Ta hỏi ngươi, đêm đó, khi ngươi đi vào phòng tiểu thư ngươi. Rốt cuộc ngươi đã nhìn thấy cái gì? Mà đèn trong phòng, có phải đã tắt hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!