Rõ ràng là Tạ Chấp không mặc kệ Hưu Hưu như viên kẹo dẻo này được.
Cậu sợ mình vừa rời đi, cô bé sẽ nhặt thứ gì đó không biết tên lên và cho vào miệng.
Hưu Hưu ngơ ngác nhìn Tạ Chấp, biết mình nhất định đã làm sai chuyện gì đó, cô bé đứng dậy cẩn thận chạm vào tay Tạ Chấp: "Anh Tiểu Chấp, anh đừng giận, Hưu Hưu sẽ không ăn đâu."
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô bé cắt ngang sự im lặng của Tạ Chấp, cậu mở miếng nhựa dẻo trong lòng bàn tay ra nói: "Đây là đất sét khô, không ăn được, có độc."
Đất sét tự khô không thể ăn được, nó có độc!
Hưu Hưu gật đầu dứt khoát: "Em nhớ rồi!"
Cô bé lại nhặt một cục màu tím khác lên và hỏi: "Cái này cũng vậy sao?"
Tạ Chấp gật đầu.
"Cái này cũng vậy sao?"
"Ừm."
Tạ Chấp quyết định bỏ hết đất sét tự khô vào trong hộp, nhón chân đẩy nó ra khỏi tầm với của Hưu Hưu: "Những thứ này đều không được ăn."
Hưu Hưu ngơ ngác đứng đó, không biết còn chơi cái gì nữa, vô thức định cắn ngón tay.
Tạ Chấp vội vàng rút tay cô bé ra: "Tay bẩn rồi."
Tạ Chấp khẽ cau mày, dường như có chút mất kiên nhẫn.
Cậu đưa Hưu Hưu vào phòng vệ sinh, rửa tay cho cô bé rồi hỏi: "Em có thể tự mình đi tìm dì Vương được không?"
Tâm trạng của Tạ Chấp dao động đương nhiên hệ thống sẽ không buông tha: [Hưu Hưu, nói không đi.]
Hưu Hưu ngơ ngác làm theo hệ thống, lặp lại một lần: "Không được."
Tạ Chấp bỏ cuộc, không biết vì sao đứa bé trước mặt này lại bám lấy mình như vậy, rõ ràng là mình không đáng yêu chút nào, ngay cả bác cũng thường xuyên nhìn với ánh mắt chán ghét.
Nhưng vì sao Sở Hưu Hưu lại khác?
Nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ vô tư của cô bé, Tạ Chấp không nói gì mà đi đến một bên lấy ra một hộp lego.
Hưu Hưu rút tay lại, chắp hai tay trước ngực, gật đầu đồng ý: "Vâng!"
"Chơi nhé."
Tạ Chấp ngồi xuống, dự định ở lại cho đến khi dì Vương hoặc chú Sở về rồi mới dẫn Hưu Hưu đi.
Trước mặt là một đống cục gỗ nhỏ nhiều màu sắc nhưng Hưu Hưu không biết chúng dùng để làm gì.
Nhìn Tạ Chấp, Hưu Hưu thử đặt một cục gỗ nhỏ hình vuông màu nâu lên một cục gỗ lớn hơn màu trắng.
"Bánh kem!" Hưu Hưu vui vẻ vỗ tay, chỉ vào hai cục gỗ xếp chồng lên nhau.
Tạ Chấp nhìn "chiếc bánh kem" trừu tượng và phải mất một lúc lâu mới thốt được từ "Ừm".
Hưu Hưu dường như đã tìm thấy niềm vui trong trò chơi này và bắt đầu xếp lại.
Cô bé xếp xoắn mấy miếng gỗ hình chữ nhật lại với nhau.
"Con rắn nhỏ!"
Tạ Chấp: "..."
Sáu hình hộp chữ nhật nhỏ được đặt xung quanh cục gỗ màu xanh.
"Đây là A Bát!"
Tạ Chấp cau mày, A Bát lại là cái gì?
Không theo kịp trí tưởng tượng nhảy nhót của Hưu Hưu, Tạ Chấp xếp các cục gỗ rải rác lại với nhau và nói: "Xem anh xếp đây."
Một lúc sau, Tạ Chấp đặt cục gỗ cuối cùng vào vị trí tương ứng.
Trên mặt đất, nó trông giống như một chiếc máy bay nhỏ!
Hưu Hưu đương nhiên không biết nó là cái gì, nhưng cô bé biết nó nhìn rất đẹp!
"Anh Tiểu Chấp, anh giỏi quá!" Hưu Hưu giơ tay lên và lớn tiếng khen ngợi.
Nhìn mô hình trên mặt đất, cuối cùng trong mắt Tạ Chấp cũng niềm vui.
Hưu Hưu giật mình khi bắt gặp nụ cười đó, anh Tiểu Chấp cười rồi!
Đây là lần đầu tiên cô bé thấy cậu cười!
[Được rồi, Hưu Hưu, đây chính là lúc đá lung tung chiếc máy bay này đi!]
Thời cơ cuối cùng đã tới, hệ thống vốn chờ đợi rất lâu rồi, dứt khoát ra lệnh.
Hưu Hưu sửng sốt một chút, nhìn món đồ chơi xinh đẹp trước mặt, phải đá tung nó sao?
Nhưng nó đẹp quá, anh Tiểu Chấp đã chăm chỉ xếp một lúc lâu mới có được nó như bây giờ.
"Không được!" Hưu Hưu lắc đầu.
Hửm?
Hệ thống đang mong chờ nhiệm vụ hoàn thành thành công lại sửng sốt, sau đó lo lắng không yên: [Sao vậy, đây là nhiệm vụ mà Hưu Hưu nhất định phải hoàn thành. Cháu không muốn cái đuôi sao? Cháu không muốn quay lại lục địa Ngải Trạch à?]
Hưu Hưu siết chặt các ngón tay, cô bé muốn cái đuôi quay lại, cũng muốn quay lại lục địa Ngải Trạch tìm A Bát, nhưng cô bé không thể làm hỏng món đồ chơi này.
Bởi vì đây chính là thứ mà anh Tiểu Chấp thích, giống như việc cô bé mất đi cái đuôi sẽ rất buồn, nếu cô bé làm hỏng thứ mà anh Tiểu Chấp thích, anh ấy chắc chắn cũng sẽ buồn!