-
Cả người Lê Thiên Thiên cứng đờ, cô nhanh chóng rút ngón tay từ trong miệng Diệp Thừa ra, xoay người định chạy nhưng lại bị hắn chặn ngang ôm lấy.
Diệp Thừa thuận thế ngồi xuống ghế đẩu chỗ tủ giày, đặt cô ngồi trên đùi mình, nhéo nhéo ngón trỏ vừa bị hắn cắn, khóe miệng cong lên trêu chọc.
“Còn dám tùy tiện trêu chọc anh không?”
Lê Thiên Thiên lắc đầu, tuy rằng không dám khiêu khích Diệp Thừa nữa nhưng vẫn phải vì bản thân mình mà biện giải một câu.
“Em chỉ học theo lời thoại trong phim truyền hình mà thôi.”
“Phim truyền hình kiểu gì mà lại có lời thoại buồn nôn như vậy?”
“Không phải, theo cốt truyện là nam chính trong phim cố ý nói như vậy đấy.
Cậu ấy đang muốn châm chọc lời thoại của bá đạo tổng tài trong tiểu thuyết thời xưa, rất buồn cười.
Hiện tại bộ phim cũng đang rất nổi, nam chính siêu cấp đẹp trai.”
Gần đây Lê Thiên Thiên đã trở thành fan của một nam nghệ sĩ mới chuyển hướng từ ca sĩ sang làm diễn viên nên vừa nhắc tới thì cô có chút kích động, hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt đang trầm xuống của Diệp Thừa.
“Đẹp trai đến mức nào?”
Lê Thiên Thiên không nhận ra giọng điệu của Diệp Thừa không thích hợp, cô lấy điện thoại ra tìm kiếm ảnh chụp của nam diễn viên kia, liên tục kể về người này.
“Chính là diễn viên này đây, Hạ Siêu Viêm.
Em xem qua lịch trình của cậu ấy rồi, ngày mai cậu ấy cũng đến Nam Thành, nếu em có thể đi công tác cùng anh thì tốt rồi.
Cậu ấy không chỉ lớn lên đẹp trai mà ca hát cũng cực kỳ dễ nghe, ca khúc chủ đề của bộ phim cũng là do cậu ấy hát đó.
Để em mở cho anh nghe thử.”
“Ừ, đúng thật là ưu tú, lớn lên đẹp trai, ca hát cũng dễ nghe.” Diệp Thừa khẽ hừ một tiếng.
Cuối cùng Lê Thiên Thiên cũng nghe ra điểm không thích hợp, cô bấm dừng bài hát vừa mở, quay đầu lại nhìn mới phát hiện vẻ mặt lạnh nhạt của Diệp Thừa, đôi con ngươi quạnh quẽ không còn sắc thái ấm áp như trước.
Tim cô bỗng đập lệch một nhịp, trước kia cô từng thấy qua bộ dáng ghen tuông của Diệp Thừa, nếu chỉ đơn thuần là ghen thì hắn sẽ không lạnh nhạt với cô như vậy.
Phải chăng vì cô nói Hạ Siêu Viêm ca hát dễ nghe nên đã làm tổn thương lòng tự trọng của Diệp Thừa?
“Thật ra, em thích nghe anh hát hơn.”
Không nhắc tới còn tốt, vừa nhắc tới là sắc mặt Diệp Thừa càng đen, hắn thả cô từ trên đùi xuống, rầu rĩ mà nói:
“Anh đi hầm canh gà cho chú đây.”
Sau khi bị Lê Thiên Thiên làm tổn thương lòng tự trọng, Diệp Thừa vẫn luôn thanh lãnh giận dỗi nhưng trước khi đi công tác một đêm hắn vẫn kiên trì cùng cô đến canh giữ ở bệnh viện.
Cô nghĩ ra rất nhiều cách để dỗ nhưng hắn đều không mặn không nhạt mà từ chối.
Lê Thiên Thiên: “Em thật sự thích nghe anh hát, mỗi lần nghe xong tâm tình đều cực kỳ tốt.”
Diệp Thừa: “Là do mỗi lần đều cười đến mức đau sốc hông à?”
Lê Thiên Thiên: “Nếu không, em cài giọng hát của anh thành chuông báo nha?”
Diệp Thừa: “Để thức tỉnh não bộ à?”
Lê Thiên Thiên: “Em cài thành nhạc chuông nha?”
Diệp Thừa: “Em thấy anh có đang vui không?”
Lê Thiên Thiên: …
Cô đã tận lực.
Lúc đầu Lê Thiên Thiên cảm thấy Diệp Thừa hơi gây sự vô cớ nhưng ngày hôm sau nhìn thấy hắn đỏ mắt ra sân bay, lòng cô liền mềm nhũn.
Cô kiên trì phải tự mình đưa Diệp Thừa ra sân bay, Diệp Thừa không yên tâm để cô tự mình lái xe trở về nên lại gọi thêm Doãn Hoằng đến.
Hàn Dương - người sẽ đi công tác cùng Diệp Thừa, vốn định lôi kéo Doãn Hoằng cùng nhau đi làm thủ tục, tránh phải ở lại làm bóng đèn nhưng Doãn Hoằng vẫn luôn nói chuyện điện thoại.
Vẫn là những lời lẽ đầy đạo lý như thường ngày, cũng không biết lại đang giáo huấn ai.
Cuối cùng nghe thấy ông ấy nói một câu:
“Nếu bà đã nghĩ như vậy thì tôi cũng không có biện pháp, chính bà ngẫm lại cho kỹ đi.”
Cúp điện thoại, Doãn Hoằng liền quay qua nói với Hàn Dương:
“Phụ nữ, đúng là không thể quá nuông chiều.”
Cẩu độc thân Hàn Dương đã chịu trăm triệu điểm bạo kích.
Thật ra Hàn Dương lại nghĩ ngược lại, cũng muốn nuông chiều nhưng lại không có ai để nuông chiều.
Diệp Thừa cứ lạnh lùng đứng đó, hai tay đút trong túi, ánh mắt cụp xuống, dù có đeo khẩu trang cũng không ngăn được mị lực đang phát ra.
Lê Thiên Thiên thấy được vài cô gái đang chụp trộm hắn.
Bạn trai như vậy ra cửa, cô thật đúng là không thể yên tâm.
Chưa kể trước khi ra cửa vẫn còn đang giận dỗi với cô, đây chẳng phải là tạo cơ hội cho nữ nhân khác chen vào hay sao?
Cô âm thầm nắm chặt tay, vẫn không tin tiểu yêu tinh này không thể dỗ được!
“Diệp Thừa ca ca ~”
Lê Thiên Thiên tung ra đòn sát thủ, nũng nịu gọi một tiếng rồi thò tay vào túi quần bắt lấy tay hắn, tiếp tục nói:
“Tay em lạnh quá, anh giúp em làm ấm chút đi mà ~”
Cuối cùng Diệp Thừa cũng ngước mắt lên nhìn cô, đôi tay trong túi nắm ngược lấy tay cô, đem rút ra.
Lòng Lê Thiên Thiên chùng xuống, cho rằng Diệp Thừa sẽ hất tay cô nhưng hắn lại lập tức kéo tay cô đặt lên cổ mình, sau đó hai tay ôm lấy eo cô kéo vào lòng, tay cô thuận thế chui vào cổ áo hắn, chạm đến xương bướm trên lưng.
“Còn lạnh không?” Diệp Thừa thấp giọng hỏi.
Lê Thiên Thiên: … Không lạnh, còn có chút nóng.
“Anh, vẫn còn tức giận à?” Cô ngập ngừng hỏi.
“Anh không tức giận.
Chính là biết được em thích đàn ông ca hát dễ nghe, nhưng anh thì ngược lại nên có hơi ủ rũ.”
Lê Thiên Thiên không ngờ lại là vì nguyên nhân này, cô mím môi bật cười, xoa xoa mặt hắn rồi nói:
“Sao anh lại đáng yêu như vậy chứ?”
Diệp Thừa nhướng mày, chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân mình lại xứng với hai chữ ‘đáng yêu’, hơi nghi hoặc mà nhìn cô.
“Anh có từng nghe qua câu này chưa?” Lê Thiên Thiên nhìn hắn, nghiêm túc nói:
“Anh không phải là tiêu chuẩn lựa chọn bạn đời của em, vậy nên em liền bãi bỏ tiêu chuẩn đó.”
Lông mày Diệp Thừa dần giãn ra, tựa như đang cố phân rõ thật giả trong lời này của cô, thoạt nhìn ngốc ngốc.
Nhìn thấy có hiệu quả, Lê Thiên Thiên biết cuối cùng cũng dỗ được rồi.
Nhưng cô vẫn không ngừng lại, tiếp tục ngang ngược kiêu ngạo mà đưa ra đủ loại yêu cầu, tựa như đang vô cớ gây rối nhưng kỳ thật là muốn cho Diệp Thừa biết, cô rất để ý đến hắn.
“Anh đi công tác không được nhìn người phụ nữ khác, anh phải nói nhớ em mỗi ngày, cách mỗi giờ phải gọi video với em một lần, nghe rõ không?”
Diệp Thừa khẽ cười, gật đầu đồng ý.
Thấy Diệp Thừa cuối cùng cũng cười, Lê Thiên Thiên nhẹ nhõm thở ra.
Lúc này cô cũng định đi vệ sinh, vừa xoay người thì trông thấy Doãn Hoằng và Hàn Dương quay về sau khi làm xong thủ tục.
Dường như Doãn Hoằng đã nhìn thấy bộ dáng ngang ngược vừa nãy của cô, ông ấy chậc lưỡi lắc lắc đầu.
Không quản Doãn Hoằng nghĩ ra sao, cô vẫn tiếp tục đi về phía nhà vệ sinh Lúc quay về thì thấy Diệp Thừa đang bị hai cô gái có dáng người nóng bỏng vây quanh muốn xin số WeChat.
Lê Thiên Thiên nhíu mày, cô vừa đi vệ sinh ở sân bay một lúc đã có hai người xuất hiện, nếu đi ra ngoài còn trêu hoa ghẹo nguyệt đến mức nào nữa!
Vừa định đi qua tuyên thệ chủ quyền thì điện thoại bỗng vang lên hai tiếng, tiếp theo lại nghe thấy Diệp Thừa nói với hai cô gái kia:
“Hai người vừa thêm WeChat của bạn gái tôi, có việc thì có thể nhờ cô ấy chuyển lời lại cho tôi.”
Lê Thiên Thiên cúi đầu nhìn điện thoại, đúng thật là có hai thông báo muốn thêm bạn.
Hai cô gái kia thất vọng mà rời đi, Lê Thiên Thiên nhanh chóng đi qua duỗi tay vỗ vỗ đầu Diệp Thừa rồi khen ngợi:
“Làm tốt lắm, cứ luôn ngoan ngoãn như vậy nha ~”
Sau khi tiễn Diệp Thừa qua cổng kiểm tra an ninh, Lê Thiên Thiên ngồi xe Doãn Hoằng quay về.
Mới vừa nhắm mắt định ngủ bù một giấc thì liền bị lời dạo đầu quen thuộc của Doãn Hoằng làm cho bừng tỉnh.
“Ây da, người trẻ tuổi thật là… Thiên Thiên à, tuy rằng có chút lời tôi không nên nói, nhưng mà tiểu Diệp tổng đối với cô tốt như vậy, cô phải biết quý trọng đi.
Con gái không thể quá tùy hứng, cậu ấy có thể chịu đựng cô một ngày nhưng có thể chịu đựng cả một đời sao? Tôi nói như vậy là vì muốn tốt cho cô thôi.”
Hai mắt Lê Thiên Thiên sắp sụp xuống, cô ngáp một cái rồi hỏi:
“Thư ký Doãn, trước nay chú chưa từng nuông chiều vợ mình đúng không?”
Doãn Hoằng bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, một lúc sau mới cười mắng một tiếng.
“Bao nhiêu tuổi rồi, chiều cái gì mà chiều?”
“Không có người phụ nữ nào thích ở bên một người nóng nảy lại còn bạo lực lạnh, như vậy thà sống một mình còn tốt hơn.
Trước khi ở bên cạnh Diệp Thừa, cháu cũng là người độc lập hiểu chuyện, không tùy hứng.
Bởi vì cháu biết khi đó sẽ không có ai bao dung cho mình, cháu cũng đã sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào.”
Sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào?
Doãn Hoằng mở miệng muốn hỏi thêm, lại thấy Lê Thiên Thiên đã ngủ rồi.
Dọc đường đi ông ấy tự hỏi thật lâu, hồi tưởng lại không ít cảnh tượng chung sống với vợ mình, chợt nhận ra hình như mỗi lần cãi nhau đều là ông ấy chiếm thế thượng phong, lại còn từng rất đắc chí.
Nhưng mà không biết từ lúc nào, vợ dường như quá lười để cãi nhau với ông ấy.
Sau khi đỗ xe xong, Doãn Hoằng do dự bấm gọi cho vợ, có chút xấu hổ, thời điểm muốn cúp máy thì cuộc gọi đã được kết nối.
Ông ấy hắng giọng một cái, giọng điệu ôn hòa hơn rất nhiều so với bình thường.
“Vừa nãy là tôi không đúng, bà đừng nóng giận.”
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lúc lâu, ngay lúc Doãn Hoằng không biết phải nói gì nữa thì vợ ông ấy lên tiếng.
“Ông trúng phải cơn gió nào vậy?”
Doãn Hoằng nghe ra từng tiếng nghẹn ngào của vợ mình, sống mũi cay cay.
“Thật ra… thật ra tôi biết ngày thường tôi quá tính toán chi li, thích thượng cương thượng tuyến dạy dỗ người khác, về sau, tôi sẽ sửa.”
“Doãn Hoằng, tôi kết hôn cùng ông đã tám năm, đây là lần đầu tiên ông nói xin lỗi với tôi, vốn dĩ tôi đã chuẩn bị ký vào giấy thỏa thuận ly hôn…”
Nghe thấy vợ mình nức nở mà nói, Doãn Hoằng tháo mắt kính xuống, lau lau nước mắt nơi hốc mắt.
“Thực xin lỗi, vợ à.”
Trước nay chưa bao giờ nói chuyện tốt đẹp với vợ, cuối cùng đến lúc này Doãn Hoằng cũng nhận ra rằng trong nhà không phải là nơi để giảng đạo lý.
Phụ nữ cũng vậy, nuông chiều một chút cũng không phải là xấu.
Lại lần nữa nhận được thư từ luật sư, Lý Trác Mỹ như muốn phát điên.
Bà ta vừa mới sắp xếp một buổi xem mắt cho Lê Uyên, chính là vào tối hôm nay.
Đối phương là con trai của ông chủ một công ty niêm yết*, tuy sinh hoạt cá nhân có chút loạn nhưng cũng may là tuổi trẻ có tiền, thoạt nhìn cũng xứng đôi với Lê Uyên, quan trọng nhất chính là bên nhà bọn họ có thể giúp giải quyết vấn đề cấp bách hiện tại của Lê gia.
*Công ty niêm yết: cổ phiếu của công ty này sẽ được mua bán công khai trên sàn giao dịch chứng khoán.
(Cre: GG)
Nếu Lê Thiên Thiên thật sự muốn kiện Lê Uyên ra tòa, vẫn là bởi vì lí do làm nhục người khác trước mặt công chúng thì Lê Uyên đừng nghĩ đến chuyện bước chân vào nhà bọn họ.
Ai lại muốn nhận một người đanh đá làm con dâu chứ?
Lý Trác Mỹ đi qua đi lại trong văn phòng khoảng chừng sáu lần vẫn không thể nghĩ ra biện pháp nào khác, thật sự chỉ có thể gọi điện cho Lê Thiên Thiên, nếu không được thì liền dùng tiền giải quyết.
“Alo?”
Điện thoại vừa được kết nối, thanh âm mềm mại truyền đến khiến Lý Trác Mỹ không ngọn nguồn mà có chút bực bội nhưng bà ta vẫn bình tĩnh mà dò hỏi:
“Thiên Thiên à, ba con thế nào rồi?”
Đầu bên kia trầm mặc vài giây, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng.
“Có chuyện gì?”
Sắc mặt Lý Trác Mỹ cứng lại nhưng cũng chỉ có thể hòa hoãn mà nói tiếp:
“À thì, ta nhận được thư từ luật sư của con, Lê Uyên không hiểu chuyện, con đừng kiện con bé có được không?”
“Cô ta không hiểu chuyện, bà cũng không hiểu sự tình?”
Bị lời nói của Lê Thiên Thiên làm cho nghẹn, Lý Trác Mỹ hít sâu hai lần, như cũ nhẫn nại nói:
“Được rồi, khiến ba con tức giận rồi nằm viện là do chúng ta không đúng.
Nếu không thì như vậy đi, tiền viện phí ta sẽ trả, lại đưa thêm cho con mười vạn để mua ít thuốc bổ cho ông ấy, con xem như vậy có được không?”
“Không cần.
Bạn đang đọc bộ truyện Nữ Phụ Hào Môn Muốn Từ Hôn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nữ Phụ Hào Môn Muốn Từ Hôn, truyện Nữ Phụ Hào Môn Muốn Từ Hôn , đọc truyện Nữ Phụ Hào Môn Muốn Từ Hôn full , Nữ Phụ Hào Môn Muốn Từ Hôn full , Nữ Phụ Hào Môn Muốn Từ Hôn chương mới