Chương 43(3): Diễn kịch ư, ai mà không biết diễn?
Cô ta diễn vai nha hoàn bên cạnh nữ hai, nhưng sau này bị nam chính thu làm kẻ thân tín, một lòng thay nhân vật nam chính truyền tin tức đi.
Vai trò kế tiếp của cô ta trong cốt truyện chính là bị nam chính giết, nam chính cho rằng tuy phụ thân của nữ hai làm chuyện ác tày trời nhưng người thiện lương như nữ hai lại không nên chết đi, quyết định cho nữ hai một con đường sống.
Nhưng vai trò của nhân vật Thẩm Vi Vi thủ vai lại cho rằng phải nhổ cỏ tận gốc, vì vậy ả ta lén lút đưa thuốc độc cho nữ hai, cuối cùng lại bị nữ hai phát hiện rồi giết chết.
"Được rồi, những điểm quan trọng tôi nói các cô đã nhớ rõ chưa?"
Kỷ Khanh Khanh và Thẩm Vi Vi khẽ gật đầu.
"Tốt, bắt đầu nào, mọi người cùng giữ vững tinh thần, mọi người vào vị trí và làm tốt vai trò nào! Action!"
Kỷ Khanh Khanh mặc quần áo rách rưới nằm trên đống củi, nhìn tia sáng bên ngoài hắt vào khi Thẩm Vi Vi đẩy cửa bước vào, ánh mắt nàng kinh ngạc tan rã khi thấy ả ta, nàng vô cùng kinh ngạc xen lẫn nghi hoặc, cảm xúc đau khổ nơi khoé mắt dần dần tích tụ lại, "... Ngươi, tại sao lại là ngươi?"
Trên tay Thẩm Vi Vi bưng chén cháo, ngồi xổm trước mặt nàng, ả cười, "Tiểu thư, tại sao không thể là ta?"
"Ta đối xử với ngươi..." Hốc mắt của Kỷ Khanh Khanh ngân ngấn lệ, "...Đâu có tệ."
"Không tệ? Vậy ngươi có biết rằng ta cũng từng là tiểu thư khuê các, vậy mà lưu lạc đến nỗi làm nha hoàn hầu hạ cho người?" Trên mặt Thẩm Vi Vi tuy cười nhưng lại hiện lên vài phần thê lương, "Chuyện này giờ đây ta cũng không còn sợ ngươi biết, có lẽ ngươi không biết rõ lai lịch của ta, vậy ta cho ngươi biết."
"Tên thật của ta là Trần Vân Uyển, mười ba năm trước cha ngươi vu oan hãm hại cả nhà ta, tịch thu hết tài sản còn gán cho Trần Thuật Hoài tội danh giết người, ta may mắn thoát chết chạy trốn. Nhưng trời xui đất khiến đưa đẩy mà ta bị bán làm nha hoàn trong phủ của ngươi!"
"Ta..."
Thẩm Vi Vi bưng chén cháo lên, "Đúng thế, hôm nay cũng là do Tây Thần phái ta đến."
Ánh mắt Kỷ Khanh Khanh hoảng sợ nhìn chén cháo, lắc đầu không ngừng, "Không... Không thể nào, không thể nào..."
"Uống đi, dù sao người thân của ngươi không ai còn trên nhân thế, ngươi sẽ lẻ loi hiu quạnh... Ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi."
Ả ta nắm lấy cầm nàng, đưa chén cháo đến bên miệng yếu ớt của Kỷ Khanh Khanh, rót cháo vào.
Kỷ Khanh Khanh giãy giụa trong vô thức, chén cháo trong tay Thẩm Vi Vi đột nhiên đổ xuống trước ngực cô.
"Á-"
"Cắt!" Đạo diễn Chu đứng bên ngoài hô ngừng, "Chuyện gì xảy ra vậy? Đang diễn tốt đến thế mà..."
Thẩm Vi Vi đứng dậy đầu tiên, không ngừng xin lỗi đạo diễn Chu, "Xin lỗi ngài đạo diễn Chu, là lỗi của tôi, vừa rồi tôi cầm chén cháo không chắc, xin ông cho tôi thêm một cơ hội nữa, lần này nhất định tôi sẽ diễn thật tốt!"
"Được rồi được rồi! Thêm một lần nữa, lần này chú ý diễn cho tốt đấy!"
Nhân viên hậu cần tiến lại lau chùi cháo trước ngực cô, Kỷ Khanh Khanh chỉnh trang lại, khoé mắt nhìn qua sau đó nghiêng người.
Vừa rồi làm cô lãng phí cảm xúc, bây giờ còn phải quay thêm một lần nữa.
"Mọi người chuẩn bị, Action!"
Kỷ Khanh Khanh tập trung cảm xúc, nước mắt khẽ khàng rơi xuống, ánh mắt nàng tuyệt vọng không thể tin nhìn Thẩm Vi Vi, "Không... Không thể nào, không thể nào..."
"Uống đi, dù sao người thân của ngươi không còn ai còn trên nhân thế, ngươi sẽ lẻ loi hiu quạnh... Ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi."
Thẩm Vi Vi một lần nữa đưa chén cháo đến bên môi Kỷ Khanh Khanh, ả nắm lấy cầm nàng, nhưng khi Kỷ Khanh Khanh vùng vẫy, chén cháo kia lại bị dội ngược lại vào người Thẩm Vi Vi.
"Cắt cắt cắt! Tại sao lại bị bắn ngược lại hả?!"
Thẩm Vi Vi oán hận liếc Kỷ Khanh Khanh, cô ta chậm rãi xoay người nhỏ giọng nói với đạo diễn Chu, "Xin lỗi đạo diễn, là lỗi của tôi."'
"Lỗi của cô, tất nhiên là lỗi của cô rồi, thế nào mà cả chén cháo cũng cầm không xong hả?"
"Lần này tôi sẽ diễn thật tốt, ngài đừng giận, chúng ta bắt đầu thêm một lần nữa, nhất định sẽ đạt!"
Đạo diễn Chu nhìn cô, không còn cách nào khác đành phải nói: "Thêm một lần nữa! Mọi người chuẩn bị... Action!"
Hai người họ nhanh chóng nhập vào vai diễn, nói ra lời kịch đã được học thuộc trong đầu, sau đó Thẩm Vi Vi đưa chén cháo đến bên miệng Kỷ Khanh Khanh.
"Uống đi, dù sao người thân của ngươi không ai còn trên nhân thế, ngươi sẽ lẻ loi hiu quạnh... Ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi."
Một giây sau-
Bạn đang đọc bộ truyện Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ, truyện Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ , đọc truyện Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ full , Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ full , Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ chương mới