Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn

Chương 263: Hạnh phúc (Kết cục) (6)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Lãnh Tâm Nhiên chấn động cả người, không ngờ trong hoàn cảnh thế này mà Thần lại đề cập đến chuyện trước giờ hai người họ luôn ăn ý không nhắc tới. Ngước nhìn Thần trước mặt, nhìn vào đôi mắt xanh đầy thân tình kia, Lãnh Tâm Nhiên không chút do dự, nhẹ nhàng gật đầu: "Được. Chúng ta kết hôn."

Tất cả rối rắm và kiên trì lúc trước, trong lần xa cách này, đều đã hóa thành hư ảo. Họ đột nhiên phát hiện lúc trước mình ngu ngốc đến mức nào, sống đơn giản không muốn, lại cứ thích tự làm khó mình. Người nhà không đồng ý thì đã sao, muốn sống chung với nhau là hai người bọn họ, chứ đâu phải người nhà. Huống chi, người nhà đều hi vọng mình có thể hạnh phúc, thời gian sẽ chứng minh tất cả, chỉ cần mình thật sự có được hạnh phúc, đến cuối cùng, người thân cũng sẽ đứng về phía mình. 

Có lẽ là nghĩ đến cùng một chuyện, lúc hai người nhìn nhau, đáy mắt đều lộ rõ thâm tình và niềm vui. 

"Vậy mai em cùng anh về nhà đi."

Lúc Dạ Mộc Thần hôn lên môi Lãnh Tâm Nhiên lần nữa, anh đồng thời cất tiếng. 

Lãnh Tâm Nhiên vòng hai cánh tay trắng trẻo quanh cổ Dạ Mộc Thần, dịu dàng chấp thuận. 

Một đêm không ngủ!

Lúc Lãnh Tâm Nhiên mở mắt tỉnh dậy, đã là mười giờ sáng. Vừa giãy dụa định xuống giường, đau nhức trên người đã khiến cô bất giác rên lên một tiếng đầy yêu kiều. 

Nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, dù có là người tỉnh táo như cô cũng không nhịn được mà đỏ mặt. Cô cũng không biết vì sao lại thế, rõ ràng kiếp trước, những chuyện nên làm, những chuyện không nên làm cô đều đã làm với Thần. Thậm chí có thể nói là thân kinh bách chiến, nhưng giờ cô lại có cảm giác ngượng ngùng, thật là kỳ quái. Mặc dù thân thể bây giờ của cô là lần đầu tiên, nhưng mà...

Rối rắm hồi lâu, cô mới phát hiện không ngờ mình lại tốn thời gian để tâm đến những chuyện vụn vặt như thế, không nhịn được bật cười một tiếng. Nhưng quả thật tối hôm qua đúng là quá điên cuồng, không chỉ có Thần là nhiệt tình như lửa, mà chính cô cũng ngoan ngoãn thuận theo. Sau này, cô không bao giờ... muốn xa Thần lâu như thế nữa, cô liều mạng cố gắng đều chỉ vì được ở chung với Thần mà thôi, muốn vì thế mà lãng phí hết thời gian, thật không đáng giá. 

Càng nghĩ cô càng thấy lúc này mình thật buồn cười, đỡ cái lưng đau nhức bước xuống giường. Ở mép giường có đặt một đôi dép nhung, hiển nhiên là do Thần chuẩn bị. Vừa mang dép bước ra khỏi phòng, cô đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của cháo trong không khí. 

Đi về phía phòng bếp, quả nhiên cô nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang đứng đó. Ánh mắt trời hắt qua cửa sổ, chiếu rọi vào thân người đàn ông, tỏa ra ánh vàng, ngôn ngữ không cách nào hình dung được vẻ cao quý, tuấn tú đó. Mà người đó, lúc này lại đang làm một chuyện hoàn toàn không hợp với hình tượng của mình. Dạ Mộc Thần không thích nấu cơm, dĩ nhiên, anh vốn không cần phải tự mình làm cơm, nhưng trong một vài thời điểm đặc biệt, anh sẽ vì người kia mà làm một vài chuyện mình không thích. Giống như lúc này, sáng sớm, cầm sách dạy nấu ăn, bắt đầu nấu cháo. 

"Dậy rồi à?"

Cảm giác được ánh mắt ấm áp sau lưng, Dạ Mộc Thần quay đầu lại, nhẹ nhàng cười một tiếng, vẻ mặt bình tĩnh ung dung, hoàn toàn không lộ vẻ lúng túng vì bị người khác phát hiện mình làm chuyện không hợp với hình tượng. Anh giảm bớt lửa, đi tới, cẩn thận ôm eo Lãnh Tâm Nhiên, hôn lên môi cô một cái, dịu dàng nói: "Thắt lưng có mỏi không? Anh xoa bóp giúp em?"

Ngoại trừ trước mặt Lãnh Tâm Nhiên, Dạ Mộc Thần luôn là vương giả cao cao tại thượng. Anh đỡ Lãnh Tâm Nhiên ngồi xuống ghế sa lon, lót một cái gối sau lưng cô, trong con ngươi xanh lam toát ra vẻ dịu dàng: "Xin lỗi, tối qua anh không khống chế được."

Mặc dù Lãnh Tâm Nhiên có hơi xấu hổ, nhưng lại không né tránh, cũng hôn lại lên môi anh, cười lắc đầu: "Không sao. Em cũng bị mất khống chế."

"Ngày mai tới nhà anh đi. Hôm nay em nghỉ ngơi thật tốt, anh ở nhà với em. Để anh báo lại với người trong nhà." Lãnh Tâm Nhiên gật đầu. Đối với đề nghị kết hôn đêm qua, cũng không phải một phút nông nổi của họ, nên giờ tỉnh táo lại họ cũng không thấy lúng túng hay hối hận. Có một số việc, khi tình cảm đã sâu nặng rồi, mọi chuyện đều thuận theo tự nhiên. 

Sau khi nấu cháu xong, hai người ngồi đối diện ăn sáng. Nguyên ngày hôm đó, như đã bàn bạc trước, hai người đều cùng tắt điện thoại, cùng nhau trôi qua một ngày yên bình, cho dù chỉ ngồi tựa vào nhau, cũng cảm thấy hạnh phúc. 

Ngày hôm sau, sau khi trải qua một ngày nghỉ ngơi, cuối cùng Lãnh Tâm Nhiên cũng trở lại bình thường. Mà hôm nay, có một cuộc ác chiến đang đợi cô. Lúc trước cô vẫn luôn né tránh những chuyện có liên quan đến thân phận của Thần, nhưng giờ đây, khi chuyện ấy sắp xảy ra, cô lại cảm thấy thì ra có một số việc vốn không đáng sợ như trong tưởng tượng. 

Quần áo Thần đã cho người chuẩn bị, cũng không quá đặc biệt ngoài sức tưởng tượng, ngược lại, rất đơn giản, nhưng khi cô mặc lên người lại rất hợp. Khí chất của cô vốn đã thanh nhã, lạnh lùng, quần áo càng đơn giản thì càng có thể toát lên vẻ tinh khiết. Dạ Mộc Thần cũng giống cô, mặc rất đơn giản, hai người đứng chung với nhau, dù là ai cũng nhìn ra được hai người đang mặc trang phục tình nhân. Hai người cùng nhau ra cửa. Lái xe hôm nay vẫn là Ninh Trí Viễn. Lúc nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên, nụ cười trên môi Ninh Trí Viễn vô cùng rực rỡ: "Tâm Nhiên tiểu thư". Lãnh Tâm Nhiên cũng không nhịn được cười: "Trí Viễn."

Ninh Trí Viễn rất vui. Quen biết Lãnh Tâm Nhiên nhiều năm như thế, trải qua nhiều đau khổ như vậy, giờ đây, cuối cùng Tâm Nhiên tiểu thư cũng đã đến gặp người nhà thiếu gia, cậu nghĩ, người trong nhà nhất định sẽ thích Tâm Nhiên tiểu thư, đặc biệt là ông cụ, ông vẫn luôn thích những đứa trẻ có tài. 

"Chúc mừng Tâm Nhiên tiểu thư, chúc mừng thiếu gia."

Câu chúc mừng này vô cùng thật lòng. 

Hai người liếc nhau một cái, mỉm cười gật đầu. 

Trên đường đến nhà họ Dạ, hai người có đến trung tâm thương mại một chuyện để chọn lễ vật đưa cho trưởng bối. Lãnh Tâm Nhiên biết, dựa vào thân phận của Thần, những trưởng bối nhà anh chắc sẽ gai mắt những món đồ này, nhưng đi gặp gia trưởng là một quyết định vội vàng, cô chỉ có thể mua tạm một vài thứ để bày tỏ thành ý, những thứ khác có thể bổ sung sau. Nếu không phải Lãnh Tâm Nhiên kiên quyết, Dạ Mộc Thần đã định sẽ không mua thứ gì mang tới. Tâm tình của anh lúc này vô cùng kích động, kể từ lần đầu gặp Nhiên khi anh mới mười mấy tuổi, đến giờ anh đã đợi gần mười năm, rốt cuộc cũng đợi được kết cục mình muốn. 

Khoảng mười giờ, Lãnh Tâm Nhiên đã chọn xong thứ mình muốn. Cô không am hiểu những chuyện này, mấy thứ này đều là ý kiến tổng hợp của Thần, Dương Lâm và Thẩm Quân. Chuyện đi đến nhà Thần, cho tới bây giờ cô vẫn chưa tiết lộ cho bất kỳ ai, kể cả Á Á. Cô đã lên kế hoạch rồi, sau khi xong chuyện hôm nay, cô sẽ đi gặp Á Á, sau đó nói cho cậu biết chuyện mình và Thần định kết hôn. Sau khi giải quyết xong những chuyện này, còn dư lại chính là chuyện sự nghiệp, nhà Đông Phương, còn cả bang Thần Long, hai chuyện đại sự này nhất định phải giải quyết. Giải quyết xong bang Thần Long, Tung Hoành mới xem như thật sự đứng vững ở Yến Kinh, sau đó mới bắt đầu phát triển thế lực sang cả nước. 

Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy như mình quên mất chuyện gì đó, nhưng những chuyện đó đều không phải việc cấp bách, đợi nhớ được rồi lo lắng cũng không muộn. Lần đầu tiên Lãnh Tâm Nhiên ngồi xe đến nhà họ Dạ, rốt cuộc Dạ Mộc Thần cũng vén bức màng bí mật cuối cùng về gia tộc mình. 

Bạn đang đọc bộ truyện Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn tại truyen35.shop

"Nhà họ Dạ, thật ra là gia tộc bảo vệ Trung Hoa." Dạ Mộc Thần vừa mở miệng, đã thành công khiến cho Lãnh Tâm Nhiên ngây ngốc. Tin tức này quá mức đột ngột, đột ngột đến mức cô chỉ có thể mở to hai mắt nhìn Dạ Mộc Thần, nói không ra lời. 

Rất ít khi thấy được vẻ đáng yêu như thế của cô, Dạ Mộc Thần lại không nhịn được mà hôn lên môi cô một cái, mới nói tiếp: "Bảo vệ Trung Hoa là trách nhiệm từ nhỏ của mỗi thành viên trong nhà họ Dạ. Trách nhiệm này, đã bắt đầu từ thời xa xưa. Theo như lời đồn, trên người nhà họ Dạ có sức mạnh thân kỳ, sức mạnh này là để bảo vệ Trung Hoa. Mà đặc điểm lớn nhất của nhà họ Dạ, là màu mắt."

Dạ Mộc Thần chỉ vào cặp mắt xanh của mình: "Em cũng thấy rồi đó, mắt của chị Tĩnh cũng là màu xanh. Người nhà họ Dạ cũng là người Trung Hoa, thậm chí có thể nói, đôi mắt này có huyết thống hoàn toàn tinh khiết, không phải do con lai mà ra, tất cả người nhà họ Dạ đều có mắt xanh như thế. Sự tồn tại của nhà họ Dạ là bí mật của cả Trung Hoa. Mặc ngoài, chủ tịch là người lãnh đạo quốc gia, nhưng bảo vệ cả Trung Hoa lại là người nhà họ Dạ tụi anh. Người nhà họ Dạ nắm giữ sức mạnh không ai sánh được, nhưng một khi họ làm ra chuyện gì đó gây nguy hại cho quốc gia, tất sẽ phải chịu trừng phạt. Trong đó còn có rất nhiều chuyện, từ từ em sẽ biết."

Ngay sau đó, Dạ Mộc Thần nói rất nhiều, toàn bộ đều là về nhà họ Dạ. Nói thí dụ như, mặc dù bề ngoài thì tứ đại gia tộc nổi danh nhất Yến Kinh, nhưng tứ đại gia tộc này lại hoàn toàn nghe theo lệnh của nhà họ Dạ. Thậm chí cả những gia tộc lánh đời khác cũng vậy, tất cả đều phải quy phục nhà họ Dạ. Bởi vì nhà họ Dạ cao cao tại thượng không thể xâm phạm, nên vẫn luôn có mấy tiểu thư danh môn muốn gả vào nhà họ Dạ, trở thành người nhà họ Dạ, không chỉ vì bản thân họ, mà còn vì cả gia tộc của họ. Nhưng nguyện vọng thì tốt đẹp, thực tế lại tàn khốc. Gần như tất cả mọi người trong nhà họ Dạ đều không thích sự trói buộc, người yêu đều do tự mình tìm về. Có lẽ việc đó sẽ dẫn đến vô số khó khăn hiểm trở, nhưng vẫn có rất nhiều người thành công.

Người nhà họ Dạ luôn nghiêm túc trong chuyện tình cảm, bất kể thân phận có tôn quý đến mức nào, bọn họ vẫn luôn chung thủy với tình cảm của mình. 

"Anh đã nói với ông về chuyện của em. Cho nên, không cần lo lắng." Dạ Mộc Thần an ủi, anh biết Nhiên khăn khăng kiên trì từ trước đến giờ là vì cái gì, anh cũng không cho rằng Nhiên làm thế là vô nghĩa, anh tôn trọng bất kỳ sự lựa chọn nào của Nhiên, cũng hiểu được mọi cảm giác của cô. Lãnh Tâm Nhiên ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt anh đầy vẻ thâm tình. Dưới ánh nhìn chăm chú đó, Lãnh Tâm Nhiên khẽ gật đầu một cái, mười ngón tay của hai người đan xen vào nhau, khẽ nắm thật chặt. 

Nửa giờ sau, sau khi quẹo qua vô số khúc quanh, rốt cuộc xe cũng dừng lại. Lãnh Tâm Nhiên không hề lơ là, sau khi tiến vào khu vực này, gần như mười mét một lính gác, trăm mét một trạm canh, bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, vượt xa những nơi cô đã từng thấy. 

Nhà họ Dạ, quả nhiên không giống bình thường. 

Đến khi nhìn thấy được một tòa kiến trúc gống như cung điện trước mặt, Lãnh Tâm Nhiên không nhịn được mà co rút khóe miệng. Cô cho là, nhà họ Dạ là một gia tộc cổ xưa, hẳn là sẽ thích sự khiêm tốn, không ngờ nơi ở của họ lại xa hoa khí phách như vậy. 

Như nhìn ra được suy nghĩ trong lòng Lãnh Tâm Nhiên, Dạ Mộc Thần không nhịn được cười: "Cái này là do chủ tịch tặng, thật ra thì người của nhà chính không nhiều, nhưng lại không từ chối được yêu cầu của chủ tịch, cũng chỉ có thể làm như vậy." Lãnh Tâm Nhiên cũng cười, hai người dắt tay đi vào trong. Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy mình như xuyên không về thời cổ đại, toàn bộ cách bài trí từ trong ra ngoài đều hoàn toàn dựa theo cố cung Yến Kinh. Chỉ khác là, Cố cung vắng vẻ lạnh lùng, nơi này lại có thêm chút nhân khí, nhưng cũng yên tĩnh như nhau. 

Dọc theo đường đi, những người thấy họ đều lập tức ngừng việc đang làm, cúi người chào Dạ Mộc Thần, mãi cho đến khi anh đi khỏi mới tiếp tục làm chuyện của mình. Tư thế này, nhìn thế nào cũng giống Đế vương thời cổ đại. 

Lãnh Tâm Nhiên cảm giác mình như người nhà quê, rố cuộc cũng hiểu vì sao nhất cử nhất động của Thần đều toát ra vẻ cao quý, ưu nhã. Người này là quý tộc chân chính, xem ra, cô đã câu được con rùa vàng rồi. 

Nói những lời này cho Thần nghe, nhận được nụ cười yêu chiều: "Em nghĩ thế nào cũng được."

Ông cụ Dạ và bà cụ Dạ giống như trong tưởng tượng của Lãnh Tâm Nhiên, ông cụ là một người nghiêm nghị, còn bà cụ thì lại rất hiền, nhưng hai người có chung một đặc điểm là không hề tự cao tự đại. Đặc biệt là bà cụ, lúc nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên thì đi thẳng tới dắt tay Lãnh Tâm Nhiên. 

Tay của người già rất ấm, mang theo những nếp nhăn in hằn dấu vết năm tháng, khiến cho người ta cảm thấy rất hạnh phúc. Lãnh Tâm Nhiên không quá thích việc tiếp xúc thân mật với người khác, nhưng lúc này cũng không có ý chống đối, cũng không thấy ghét, chỉ nhẹ cười một tiếng: "Bà."

Sau đó cô lại hơi nghiêng đầu nhìn về ông cụ đang nghiệm mặt ngồi một bên: "Ông, lần đầu gặp mặt, xin chỉ bảo thêm, cháu là Lãnh Tâm Nhiên."

Tính cách Lãnh Tâm Nhiên vốn lạnh lùng, đương nhiên không thể làm được những hành động quá mức nhiệt tình. Nhưng cô chào hỏi hai ông bà cụ rất lễ phép, ánh mắt nghiêm túc mang theo sự chân thành, mới dễ đi vào lòng người. 

"Ông nội bà nội, đây là Nhiên, cháu dẫn cô ấy tới gặp ông bà, để nói với ông bà tụi cháu định kết hôn." Dạ Mộc Thần còn thẳng thắn hơn cả Lãnh Tâm Nhiên, sau khi Lãnh Tâm Nhiên tự giới thiệu xong thì lập tức nghiêm túc nói. 

"Khụ."

Ông cụ đang uống trà nghe nói thế thì không vì kinh ngạc mà phun ra, nhưng lại bị sặc phải ho khan vài tiếng, mới ngẩng đầu bất mãn nhìn chằm chằm Dạ Mộc Thần: "Mộc Thần, cháu nói gì? Ông nghe lầm sao?"

Người cháu này vẫn luôn khiến ông vô cùng hài lòng, hài lòng đến mức không tìm được bất kỳ khuyết điểm nào. Từ lúc năm tuổi anh đã biết mình muốn cái gì, từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi chuyện anh đều tự mình giải quyết, rất ít khi làm phiền đến người trong nhà. Ngay cả chuyện thành lập Diêm Môn, anh cũng chỉ thông báo với người nhà một tiếng, còn những chuyện khác, toàn bộ đều do anh tự mình thực hiện, không có một ai trong nhà họ Dạ nhúng tay vào đó. 

Giờ đây, đứa cháu không có chút khuyết điểm nào của ông, lại dẫn về một cô gái, trực tiếp nói nó muốn kết hôn. Cảm giác của ông cụ lúc này rất phức tạp, nhìn vẻ nghiêm túc của cháu trai, lại nhìn sang cô nhóc có khí chất lạnh lùng bên cạnh cháu trai, giận dữ hét: "Cháu điên rồi sao? Sao lại dẫn một đứa nhóc chưa trưởng về về đòi kết hôn?"

Chẳng ai nghĩ tới ông cụ vừa mở miệng đã phát giận lớn đến vậy, tất cả mọi người đều có chút ngây dại. Lãnh Tâm Nhiên và Dạ Mộc Thần liếc nhau một cái, khóe miệng hai người co giật theo bản năng. 

Rốt cuộc Lãnh Tâm Nhiên cũng nhớ chuyện mình quên mất là chuyện gì rồi. Số tuổi! Đáng chết, cô lại quên mất, mình bây giờ, năm nay cũng chỉ mới mười chín tuổi mà thôi, vốn chưa đủ tuổi kết hôn. Cái chuyện này thật quá cẩu huyết mà. 

"Mộc Thần, cháu đi theo ông."

Nhìn biểu tình của hai người, ông liền đoán được nhất định bọn họ đã quên mất chuyện này, ông cụ không ngờ là đứa cháu trai luôn lý trí bình tĩnh của mình lại quên một chuyện cơ bản đến vậy, lý giải duy nhất là, anh thật sự rất quan tâm cô gái này. Vậy thì...



Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn, truyện Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn , đọc truyện Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn full , Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn full , Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top