"Biết được mình muốn cái gì là tốt rồi. Mặc dủ không thể không quan tâm ánh mắt của người khác, tự sống cuộc sống cho riêng mình, nhưng mà, dù sao mình cũng sống vì mình chứ không vì người khác, quan trọng nhất là mình biết mở lòng. Tuy nhiên, nếu như cậu thật sự chọn con đường này, tôi sẽ rất vui. Bởi vì, sự lựa chọn của tôi, cũng giống vậy."
Bỏ lại câu nói khiến cho hồi lâu sau Dung Thiếu Tuyệt vẫn không thể lĩnh hội hoàn toàn, Lãnh Tâm Nhiên thản nhiên rời đi.
Hồi lâu sau, Dung Thiếu Tuyệt mới tìm lại được thanh âm của mình, có chút không xác định hỏi Triệu Nghị bên cạnh: "Lời của cậu ta, là có ý gì?"
Chẳng lẽ giống như anh đoán, nhưng mà, không thể nào đâu, dù sao cô cũng là một nữ sinh............
Triệu Nghị cũng cẩn thận nuốt một ngụm nước bọt, tối nay cậu đã bị kích thích quá nhiều, hiện tại cả người có chút hoang mang: "Có lẽ, đại khái, tựa hồ, hình như là cô nói............ "
Còn chưa nói xong, hai người đã ý thức liếc mắt nhìn nhau. Chẳng biết tại sao, trong lòng không khỏi hiện lên một loại cảm giác kỳ quái. Ý của người kia, là nói cô muốn đi theo hắc đạo sao?
"Thật ra thì, mình cảm thấy con đường này cũng rất tốt."
Dù sao Triệu Nghị cũng không phải là người của thể giới này, không hiểu được sâu sắc như Dung Thiếu Tuyệt. Thấy anh ta còn giữ dáng vẻ hồn vía lên mây, cho là anh ta đang rối rắm, phóng khoáng vỗ vai anh nói.
Dung Thiếu Tuyệt không nói lời nào, hướng mắt nhìn về phía người kia rời đi, xoay người rời khỏi.
"Cuộc thi lần này, tổng điểm trung bình đều cao hơn năm mươi điểm. Rất tốt. Nhưng mà, cái này chỉ là sao với thành tích trước kia của các cậu mà thôi. Nếu như không nhìn từ góc độ này, các cậu còn rất kém, cho nên, những ngày kế tiếp, tôi muốn các cậu phải cố gắng nhiều hơn."
Chờ sau khi Triệu Nghị phát bài thi và bảng thành tích xong, Lãnh Tâm Nhiên mới chậm rãi nói. Thanh âm của cô rất bình tĩnh, nhưng những người biết sự lợi hại của cô thấy được sự bình tĩnh này đều rụt cổ lại theo bản năng, một luồng khí lạnh từ sau lưng vọt tới.
Bên này, những người trong lớp F đang bị Lãnh Tâm Nhiên cưỡng chế đưa vào kiếp sống bi thảm nhất trần gian. Mả bên kia trường học, lại xảy ra một chuyện khiến cho bọn họ vô cùng khiếp sợ.
"Không biết xấu hổ!"
"Thật là độc ác!"
"Thật là không biết xấu hổ mà!"
Từ khi bước vào trường học, Lãnh Tâm Nhiên đã nhạy bén nhận ra được không khí xung quanh có chút kỳ quái. Xa xa, cô thấy một đám người đang vây lại với nhau, giống như đang nhìn ngó gì đó. Nhưng cô không phải kẻ tò mò, chuyện không liên quan tới mình từ trước đến nay cô đều không quan tâm, cho nên cũng không để ý, trực tiếp đi vòng qua sân vận động đến phòng học.
Vậy mà, giữa đường, cô lại bị người ngăn lại, người đó, chính là mấy nữ sinh do Bắc Âu Hân cầm đầu. Chẳng qua là, không giống bình thường, trên mặt bọn họ có chút hả hê nở nụ cười, dường như càng lớn lối. Phát hiện này, khiến cho ánh mắt của Lãnh Tâm Nhiên hơi lóe lên.
"Nói cho mày biết một tin tốt nha."
Đứng giữa đám nữ sinh, Bắc Âu Hân cười vô cùng vui vẻ, nụ cười kia vô cùng chói mắt.
Lãnh Tâm Nhiên không để ý, xoay người chuẩn bị đi. Nhưng mà, cô khinh thường, những người đó lại tưởng là cô sợ. Nụ cười của Bắc Âu Hân càng thêm đắc ý, lần nữa bước lên ngăn Lãnh Tâm Nhiên lại, sau đó cười híp mắt nói: "Thật sự là một tin tức vô cùng tốt, nể tình chúng ta từng là bạn học, vừa nghe được tin này tao lập tức chạy đến tìm mày."
Lãnh Tâm Nhiên híp hai tròng mắt đen không nói lời nào.
"Chủ nhiệm lớp của bọn mày, bị đuổi khỏi trường rồi!"
Âm thanh mềm mại nhẹ ngàng, nhưng lại khiến Lãnh Tâm Nhiên khiếp sợ hơn so với tiếng nổ. Nhưng mà cô đã sớm quen với việc vui giận đều không thể hiện ra mặt, mặc dù trong lòng vô cùng chấn động, nhưng trên mặt vẫn không có biểu tình gì, chẳng qua là dùng ánh mắt khinh thường quét Bắc Âu Hân một cái, lần nữa chuẩn bị cất bước rời đi."
Không thấy được phản ứng như dự đoán, Bắc Âu Hân rất thất vọng, nhưng chưa từ bỏ ý định, tiến lên ngăn cô lại: "Một chút cảm giác mày cũng không có sao? Chẳng lẽ, thật ra mày cũng rất ghét tên biến thái đó? Không đúng, mày thích đàn ông như vậy, hắn ta lại thích phụ nữ, không chừng tụi bây đã sớm dụ dỗ nhau, vừa lúc là một đôi."
Hàm ý kia khiến cho lòng Lãnh Tâm Nhiên hiện lên một dự cảm bất an. Cô biết Bắc Âu Hân không phải là kẻ dễ dàng bỏ qua, trong khoảng thời gian này an phận như vậy nhất định là có kế hoạch gì đó. Xem ra, kế hoạch của cô ta đã triển khai sao? Mặc dù rất muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cái cô muốn biết là sự thật, không phải là những tin đồn đã thêm mắm thêm muối."
Lạnh lùng liếc mắt nhìn nữ sinh phách lối không ai bì nổi trước mắt, Lãnh Tâm Nhiên mặt không thay đổi mở miệng: "Cút!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Bắc Âu Hân tức giận đế vặn vẹo: "Mày, mày............ "
"Cô không muốn cút, vậy để tôi giúp cô."
Kèm theo giọng nói nhàn nhạt này, mấy nữ sinh sau lưng Bắc Âu Hân chỉ thấy một bóng đen xẹt qua, nghe được "Ầm" một tiếng, Bắc Âu Hân còn đang đứng trước mặt đã bị người ta trực tiếp đạp một phát văng xuống hồ sen bên cạnh, cả người ướt sũng.
Những người xem náo nhiệt xung quanh đều bị hành động vô cùng kiêu ngạo của Lãnh Tâm Nhiên dọa sợ. Mặc dù bình thường bọn họ cũng hay dùng một số thủ đoạn cần thiết để giải quyết vấn đề, nhưng không ai phách lối như vậy cả. Trực tiếp đạp một người giữa sân trường trước mặt mọi người, hành vi như vậy, không khác gì côn đồ cả.
"Lãnh Tâm Nhiên, mày thật kiêu ngạo!" Giang Sảng sửng sốt một chút, vội vàng cùng những nữ sinh khác kéo Bắc Âu Hân lên. Đáng tiếc, hành vi của Lãnh Tâm Nhiên luôn ngoài dự đoán, chưa có bất cứ chuẩn bị nào đã bị đạp xuống nước, phải uống vài ngụm nước dơ trong hồ, quan trọng nhất là, quần áo lại dính chặt vào người, đường cong lộ ra. Điểm chết người là, hôm nay cô ta mặc áo sơ mi trắng bằng tơ lụa, nhưng áo ngực trên trong lại là màu đen. Vốn là bên trong áo sơ mi có một lớp áo lót không nhìn thấy được nội y, nhưng hiện tại bị dính ướt, toàn bộ dính sát vào người, kể cả hoa văn trên áo ngực cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Những nam sinh bên cạnh, vốn còn muốn nói hộ nữ thần trong mộng của mình gì đó, nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng kia của Bắc Âu Hân, liền giống như chó thấy đồ ăn không dời mắt đi được, thiếu chút thì chảy nước miếng. Ánh mắt kia, tuyệt đối không kém những kẻ bỉ ổi bao nhiêu.
Bắc Âu Hân bị nhục nhã, hét lên một tiếng hai tay vòng qua trước ngực, nước mắt rơi lã chã: "Lãnh Tâm Nhiên, mày, mày............ "
Lãnh Tâm Nhiên lại không có bất kỳ cảm xúc đau lòng nào. Nếu như là một cô gái nhỏ, cô tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy. Dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ vị thành niên còn ngây thơ. Nhưng người trước mắt này không giống, cô ta khoác lên người một lớp áo vị thành niên, nhưng nội tâm lại vô cùng ác độc, là một con rắn độc thực thụ. Nếu không, sao một nữ sinh lại có thể thuê côn đồ làm ra loại chuyện đó với bạn học của mình? Nếu như là trước kia, Lãnh Tâm Nhiên đã sớm giết cô ta treo trước cổng trường. Chỉ là bây giờ không muốn làm bẩn một nơi thanh tịnh như vậy. Nhưng rất hiển nhiên, có vài người luôn không biết xấu hổ, nhẫn nhịn một chút sẽ chỉ khiến cho bọn họ được voi đòi tiên, không có chút hối cải nào.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!