Bị Châu Dung làm loạn như thế này, lúc này sắc trời đã trắng xóa.
Cửu Vương cũng không có tâm tư đi ngủ, nhanh chóng rửa mặt xong, vội vội vàng vàng rời khỏi phủ.
Mà lúc này, Châu Dung đã kéo lấy Độc Cô Nhàn trên đường đến cung.
"Độc Cô Nhàn, cùng đi với ta đến nói rõ ràng với phụ hoàng của ngươi!"
Độc Cô Nhàn vô cùng xấu hổ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, tóc mai tán loạn. Nghe được lời nói vô cảm của Châu Dung, nước mắt của nàng lại rơi: "Ta không muốn!"
Châu Dung cười lạnh một tiếng, không có chút nào là thương hoa tiếc ngọc, bóp lấy cổ của Độc Cô Nhàn, cơ hồ muốn nhấc nàng lên không trung.
Sáng sớm hơi lạnh, Độc Cô Nhàn bởi vì sợ hãi cùng rét lạnh mà rùng mình. Gió lạnh thổi qua người của Châu Dung, đầu óc của nàng cũng dần dần tỉnh táo lại.
Lời Bạch Mạn từng cảnh cáo vang vọng bên tai Châu Dung.
Nàng đã đáp ứng Bạch Mạn, không thể dùng giết chóc để giải quyết vấn đề.
Nghĩ tới Bạch Mạn, hai mắt đỏ hoe cùng gân xanh trên cổ của Châu Dung dần dần biến mất. Tay của nàng dần dần buông lỏng, Độc Cô Nhàn ngã xuống đất, chật vật th ở dốc.
Châu Dung lãnh đạm hỏi: "Đã như thế, Công chúa còn cảm thấy thần tốt sao?"
Độc Cô Nhàn ho khan thật lâu, sau đó buồn bã nói: "Từ nhỏ ta đã thích ngươi, mọi người đều biết ta thích ngươi... Vì cái gì ngươi không quay đầu nhìn ta dù chỉ là một chút?
"Chỉ cần ngươi quay đầu lại nhìn ta, ngươi liền biết, chỉ có ta mới có thể bao dung ngươi vô điều kiện, ta cũng nguyện ý đáp ứng mọi điều kiện của ngươi."
Châu Dung cẩn thận nhấm nuốt lời nói của Độc Cô Nhàn, mặt trầm như nước.
"Bao dung vô điều kiện là như thế nào?" Châu Dung trợn mắt nhìn người kia, "Ngươi thì biết cái gì?"
Toàn thân của Độc Cô Nhàn run rẩy, nhưng vẫn không có lùi lại: "Ta biết ngươi có bệnh dữ."
Châu Dung lại hoàn toàn không có bị lay động trước lời nói chân thành của Độc Cô Nhàn.
Chẳng lẽ nàng không thể dùng đầu óc ngây thơ suy nghĩ xem nguyên nhân gì đã gây ra ẩn tật của mình sao?
Đêm hôm đó, Châu Dung còn nhỏ tuổi đã phải quỳ gối trước cửa cung, cầu xin Hoàng đế gấp rút tiếp viện, điều mà mọi người trong kinh thành đều biết. Thế nhưng trong mắt của Độc Cô thị, kẻ thống trị tàn nhẫn, đương nhiên không có vấn đề gì.
Ngoại trừ Độc Cô thị, những người khác chỉ có thể thuận theo.
Độc Cô Nhàn bị Châu Dung châm chọc đùa cợt, khóc đến thở không ra hơi: "Ta nhất định phải gả cho ngươi! Nếu không gả cho ngươi, ta thà gả cho Dương Cửu Tư!"
"Gả cho Dương Cửu Tư sao?" Châu Dung nhạy bén nắm bắt cái gì đó, "Vì cái gì?"
"Bởi vì ngoại hình của Dương Cửu Tư giống ngươi. Nếu như ta không thể gả cho ngươi, ta liền vơ vét thiên hạ tìm ra người giống ngươi, nuôi dưỡng ở bên người ta!"
"Dương Cửu Tư giống ta..." Châu Dung cảm thấy buồn cười mà lắc đầu, giọng nói trong trẻo của Bạch Mạn trong yến tiệc Bách Hoa ngày đó vang vọng trong tai nàng:
"Dương Cửu Tư có quỷ!"
Châu Dung rơi vào trầm tư, từ từ suy nghĩ ra một điều.
Nàng quen biết với Dương Cửu Tư đã lâu, sở thích của hai người đều trái ngược hoàn toàn với nhau. Châu Dung thường ngày mộc mạc, mà Dương Cửu Tư lại là cái người yêu thích sự xa hoa.
Tâm tư của Độc Cô Nhàn đối với mình, mọi người đều biết; ngày hôm đó tại yến tiệc ngắm hoa, Dương Cửu Tư đột nhiên cải trang thành mình; Độc Cô Nhàn xung đột xông vào trong gian phòng, gặp được Dương Cửu Tư.
Độc Cô Nhàn cãi lộn đem chuyện này bại lộ trước quý tộc trong kinh thành, còn phá hủy kế hoạch muốn làm xấu mặt mình của Hoàng đế. Hoàng đế không thể không đi xử lý, tiếp theo, Hoàng đế đáp ứng tâm tư của Độc Cô Nhàn, tứ hôn cho mình.
Mọi chi tiết nhỏ không đáng kể đều nổi lên mặt nước như thể có một sợi dây vô hình buộc chặt mọi thứ lại với nhau.
Thật là khéo.
Châu Dung đứng trước thành cung, tâm tư lật chuyển.
Biết Độc Cô Nhàn thích mình, chỉ có thể là người ở trong cung. Dương Cửu Tư lại là cháu trai của Hoàng hậu. Cho nên, Hoàng hậu thực sự không hài lòng khi nhìn mình ở cùng Dương Cửu Tư, chỉ là lợi dụng cái thời cơ này, để Dương Cửu Tư cùng Độc Cô Nhàn gặp nhau, buộc Hoàng đế tác hợp Dương Cửu Tư cùng Độc Cô Nhàn?
Vấn đề là... Hoàng đế sẽ tin sao?
Suy nghĩ của nữ nhân ở hậu cung, luôn luôn không thoát được tình tình yêu yêu. Châu Dung lại đắm mình trong triều đình nhiều năm, nàng biết Hoàng hậu sai ở đâu.
Nếu Hoàng hậu ra tay nhỏ như vậy, Hoàng đế có lẽ sẽ chỉ cho rằng Dương gia muốn nhúng tay vào binh quyền mà thôi.
Về phần Dương Cửu Tư?
Nàng chỉ là đáp ứng Bạch Mạn không cần giết người để giải quyết vấn đề, nhưng điều này không có nghĩa là nàng sẽ tha thứ cho Dương Cửu Tư vì đã lợi dụng nàng.
Châu Dung nghĩ khớp nối trong đó rất rõ ràng, dứt khoát không muốn lên xe ngựa, dẫn theo Độc Cô Nhàn, nhanh chân đi đến phía cửa cung.
Hai người vào cung, Hoàng đế đang bề bộn nhiều việc chính sự. Sau khi Độc Cô Nhàn hành lễ xong liền trực tiếp chạy đến chỗ Hoàng đế mà ngồi xuống, Châu Dung duy trì lấy tư thế hành lễ, thật lâu, không nhúc nhích.
Độc Cô Nhàn phát giác được bầu không khí có chút quái dị, không dám lên tiếng.
Cho đến khi Hoàng đế mệt mỏi, rốt cục mới chậm rãi buông bút xuống, như chợt nhận ra Châu Dung vẫn đang cúi người hành lễ, hắn mới ngước mắt lên:
"Tới?"
"Đứng lên trước đi."
Châu Dung thi lễ xong rồi đứng dậy, nàng không kiêu ngạo cũng không tự ti. Tay chân của nàng mảnh khảnh, uyển chuyển, tư thế đẹp đẽ đến mức Độc Cô Nhàn sửng sốt, ngay cả Hoàng đế cũng không khỏi liếc nhìn lần thứ hai.
Hoàng đế nhấp một ngụm trà: "Châu đại tướng quân tới đây để làm cái gì?"
"Thần tới đây để cầu xin bệ hạ hủy bỏ hôn sự của thần cùng An Lạc Công chúa."
Độc Cô Nhàn như bị sét đánh ngang tai, mở to hai mắt, nhìn về phía Châu Dung.
Hoàng đế nhìn chăm chú vào Châu Dung, nửa ngày, âm trầm nói: "Châu Dung, tính tình của An lạc Công chúa thuần lương ôn nhu, nàng chính mối nhân duyên tốt của ngươi."
Hắn đứng thẳng người lên, chắp tay sau lưng, chậm rãi nói: "Trẫm biết, ngươi cùng An Lạc đều là nữ tử, hôn sự của hai ngươi quả thật trái với luân thường đạo lý, làm kinh hãi đến chúng sinh. Nhưng An Lạc đối với ngươi có tình cảm sâu đậm. Châu Dung, đó là điều tốt cho ngươi và cho hạnh phúc của An Lạc."
"Phụ hoàng, ta... "
"An Lạc, ngươi không cần nói." Hoàng đế đi tới trước mặt Châu Dung, quay đầu nhìn nàng: "Châu Dung, đi theo ta một chút."
"Được."
Chờ đến Ngự Hoa Viên, bước chân của Châu Dung dừng lại, sau hồi lâu, hít sâu một hơi, dường như sợ hãi không thôi, vây quanh phía trước Hoàng đế, nàng quỳ xuống trước hắn.
Vẻ mặt của Hoàng đế khó hiểu, Châu Dung dùng giọng điệu bi thương nói với hắn:
"Thần khẩn cầu bệ hạ, cứu thần một mạng!"
Từ trước đến nay Châu Dung luôn là người cực kỳ kiêu ngạo, động thái lấy lui làm tiến này là điều mà Hoàng đế không bao giờ ngờ tới. Hoàng đế nghe xong, sắc mặt không thay đổi, nhưng không khỏi hỏi:
"Ái khanh, đây là ý gì? Ngươi là đại tướng quân của vương triều này, ai lại dám muốn giết ngươi?"
Không thể không nói, Châu Dung bắt được mạch của Hoàng đế.
Hoàng đế quan tâm nhất là long ỷ của mình. Bây giờ, đột nhiên Châu Dung cầu cứu Hoàng đế, nói có người muốn giết mình, phản ứng đầu tiên của Hoàng đế là:
Là ai, muốn đoạt binh quyền, khống chế quân Châu gia với trẫm?
Là Hoàng tử nào không thể chờ đợi?
Hay là mấy cái thế gia kia ngo ngoe muốn động ở trong bóng tối?
"Bệ hạ!" Giọng của Châu Dung cực kỳ bi phẫn, lấy ra một cái túi giấy từ trong ngực. Nàng mở ra một góc của túi giấy, lộ ra một đoạn cành khô ngắn, đợi Hoàng đế để ở trong mắt, lại gói kỹ lại túi giấy, "Yến Bách Hoa ngày đó, thần bị người ám hại."
Hoàng đế nhìn thấy hương thôi tình đã sai Dương Cửu Tư trộn vào lư hương của Châu Dung, vẻ mặt không thay đổi, buông lỏng hơi:
"Ngươi nói đi."
"Yến Bách Hoa ngày đó, có người đã lén trộn loại hương này vào lư hương trong gian phòng trang điểm của thần. Loại hương này đến từ Đông Thùy, cực kỳ độc hại, có thể k1ch thích h@m muốn của cơ thể, có thể dùng để kích d*c, nhưng nó cũng có thể khiến người ta phát điên."
"Ừ." Hoàng đế lạnh nhạt trả lời. Chuyện này là do hắn chỉ thị, trong mắt hắn hiện lên vẻ ám trầm: "Sau đó thì sao?"
"Nhưng có chỗ Hoàng thượng không biết." Châu Dung thấp giọng nói, "Cái nhánh khô này, ở Đông Thùy, có biệt hiệu, gọi là Nhánh quân tử."
"Ngươi nói tiếp đi."
"Nhánh quân tử", bởi vì nó có gió của Liễu Hạ Huệ ngồi trong lòng mà vẫn không loạn. Ngược lại với các chất độc khác, khi đốt, nó tỏa ra mùi thơm nồng nặc, chỉ khiến người ta mất lý trí mà không ảnh hưởng nhiều đến cơ thể."
"Tuy nhiên, khi nó không cháy và trông vô hại thì đó là lúc nó độc hại nhất."
Sắc mặt của Hoàng đế tái nhợt, loạng choạng, Châu Dung vội vàng đứng dậy đỡ hắn, tìm một khối đá bên cạnh, chậm rãi ngồi xuống.
"Giấy gói lại như thế này." Châu Dung đưa gói giấy trong tay cho Hoàng đế xem, Hoàng đế không tự chủ được ngửa người ra sau, "Đừng để da chạm vào, sẽ có chất độc nào đó thần không biết quỷ không hay xâm nhập vào cơ thể, tích lũy dần theo từng ngày."
Châu Dung nhìn mồ hôi lạnh trên mặt của Hoàng đế chảy ròng ròng mà xuống, nói tiếp: "Cho dù không dùng tay chạm vào, độc tố của nó cũng sẽ lặng lẽ phân tán trong không khí, đi theo miệng mũi của con người, xâm nhập vào xương thịt của họ."
Lưng của Hoàng đế ướt đẫm mồ hôi lạnh: "Sẽ ra sao?"
Giọng nói của Châu Dung vừa cung kính vừa thờ ơ: "Lúc đầu thì buồn ngủ, tóc rụng, tay chân tê dại, cuối cùng dần dần biến thành xác sống không có vấn đề gì. Ngay cả xác sống cũng trông hồng hào như vậy, cho nên nó được gọi là Nhánh quân tử."
Châu Dung biết khoảng thời gian gần đây thân thể của Hoàng đế bất ổn, ngủ quên rất nhiều.
Hoàng đế dựa vào gốc cây phía sau, không nói gì.
Khi sắp xếp, bày mưu tính kế Châu Dung, Hoàng đế đã nhiều lần cầm cành khô này và đặt trên bàn hoặc trong cùng một phòng với nó.
Là ai, là ai muốn thí quân*?
(*) Thí quân: Đi quân cho đối phương, bắt để đổi lại một lợi thế khác hoặc chiếu hết Tướng đối phương.
Châu Dung rất quen thuộc với tính cách của Hoàng đế. Toàn bộ tinh thần của Hoàng đế đều gắn liền với long ỷ, năm tháng trôi qua, Hoàng tử bước vào thời kỳ hoàng kim, hắn trở nên đa nghi và nhạy cảm hơn, thường xuyên nghi ngờ có người đang muốn hãm hại mình
"Là ai?"
Châu Dung quỳ xuống, trịnh trọng cúi đầu, sau đó nói: "Dương Cửu Tư lén đem đồ độc ác như vậy vào phòng của thần. Bệ hạ, Dương Cửu Tư đã hãm hại thần!"
Hoàng đế nhìn chăm chú vào Châu Dung, trong lòng lại nghĩ đến chuyện của mình.
Dương Cửu Tư?
Làm ra chuyện ác độc như vậy, làm sao có thể chỉ là một cái người thấp cổ bé họng như Dương Cửu Tư được!
Là Hoàng hậu!
Hoàng hậu vọng tưởng muốn nhúng tay vào binh quyền của Châu Dung, tại sao nàng lại muốn binh quyền của Châu Dung?
Bởi vì nàng muốn để mình biến thành người chết đi sống lại, sau đó lấy thân phận Hoàng hậu làm Nhiếp Chính!
Dương gia! Nuôi dạy nữ nhi tốt thật đó!
Ánh mắt của Hoàng đế dần dần trở nên nghiêm nghị. Châu Dung nhìn thấy, cúi đầu, che đi vẻ mỉa mai trong mắt.
Làm bạn đời mấy chục năm với Hoàng hậu, vậy mà Hoàng đế chưa bao giờ tín nhiệm nàng.
Ngồi vào chỗ đó, người ta sẽ còn có trái tim hay sao?
Chính là vì nguyên nhân này, Châu Dung mới nhất định phải đi đoạt cái vị trí kia, không cho phép bất luận kẻ nào ngồi lên long ỷ. Bạch Mạn là nữ nhi của thế gia, nàng không cho phép Hoàng đế gây bất lợi cho Bạch Mạn dù cho là đang ở hiện tại hay là trong tương lai.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!