“Ngọc Hoa, nàng cùng hoàng thúc có hay tâm sự với nhau không?”
Cạch!
“Không, sao người lại hỏi vậy?” Ngọc Hoa hỏi.
Cạch!
Những con cờ đang được đặt xuống bàn cờ đều có tính toán của riêng nó.
Tiêu Dã chậm rãi nhìn về phía Ngọc Hoa, nói: “Từ nhỏ ta đã không có cha mẹ ở bên nên không biết thế nào là tình thân.
Sau khi trải qua đủ khó khăn mới gặp lại cha mình, còn phải nghe tin mẫu phi đã mất từ hai mươi năm về trước, quả thực khi đó lòng ta có chút đông cứng, không biết phải làm sao.”
“Ta có nghe cha kể về huynh, quả đúng là thiệt thòi nhiều cho huynh rồi.”
Ngọc Hoa là người dễ mủi lòng, chính là kiểu tiểu thư khuê các ít khi ra bên ngoài, từ nhỏ tới lớn cũng chỉ quanh quẩn trong nhà học thư pháp, thêu thùa may vá, học cách làm một nữ công gia chánh.
Tuy nàng khá là thông minh nhưng cũng không tránh khỏi những cám dỗ từ lời đường mật mà Tiêu Dã nói ra.
Có thể nói, Ngọc Hoa ngay từ lần gặp đầu tiên đã xao động rồi.
Ai chẳng thích cái đẹp, còn gì tuyệt vời hơn khi có người vừa đẹp vừa dịu dàng đối tốt với mình.
Tiêu Dã hắn chỉ cần cười nhẹ đã có thể dễ dàng đốn tim bao nhiêu thiếu nữ, cũng không có gì quá lạ khi một người con gái như Ngọc Hoa xao xuyến con tim vì hắn.
Có lẽ người bất thường duy nhất ở đây chỉ có một mình Liễu Nguyệt thôi.
“Ta có nghe nói trước khi gặp được đương kim thánh thượng thì huynh ở trong Liễu gia.”
“Vậy sao? Ai nói cho muội biết vậy?”
“Cha ta.” Ngọc Hoa thành thật đáp.
“Ồ,” Tiêu Dã hơi nhướn mày, “Ông ấy có vẻ biết khá nhiều về ta.”
Ngọc Hoa: “Trước đó thì không hẳn, nhưng sau khi biết ta và huynh quen nhau thì ông ấy thường xuyên gọi ta tới nói chuyện.”
“Nói về gì?” Hắn hỏi.
Được Cửu vương gia để mắt tới chính là một vinh hạnh lớn của con, bằng mọi giá, Hoa Nhi, hãy khiến trong tim người chỉ có mình con đi.
Trở thành Cửu vương phi không sớm thì muộn con sẽ cũng trở thành mẫu nghi thiên hạ thôi.
Người này tuyệt đối không được buông, đây là cơ hội ông trời ban cho con, con phải tận dụng triệt để.
Những câu nói sặc mùi lợi dụng của Tiêu Cải Tử không ngừng vang lên bên tai Ngọc Hoa, nhưng nàng lại gạt qua tất cả, mỉm cười tươi nói với Tiêu Dã: “Ông ấy nói huynh chính là người cao không với tới, một người như huynh mà chịu để mắt tới muội quả thực là một chuyện kinh hỉ.”
Nghe vậy Tiêu Dã khẽ bật cười, nụ cười làm vạn vật xung quanh như sáng bừng lên, đồng thời khiến Ngọc Hoa bất giác đỏ mặt.
Hắn vươn tay ra dịu dàng xoa đầu nàng, nói: “Tiểu Hoa ngốc, gặp được nàng trên thế gian này mới là điều làm ta hạnh phúc nhất.”
Hạnh phúc vì có thể lợi dụng được ngươi, ngươi sẽ là công cụ để ta trả thù hoàng thái hậu.
Trả thù cho người ta yêu nhất.
Ở nơi Ngọc Hoa không thấy, khuôn mặt Tiêu Dã như bị bao chùm bởi một tầng sương mù u ám, đáng sợ tới mức dọa người.
Nếu có trách thì hãy trách ngươi là con gái của Tiêu Cải Tử đi.
…
“Thiếu gia, Cửu vương đã bắt đầu ra tay rồi.
Chúng ta có nên giúp người đó một tay không?”
Lâm Nhất Dương ở sau Liễu Hạo hỏi.
Liễu Hạo lạnh giọng nói: “Giúp hay không giúp cũng như nhau thôi.
Cứ để cho tên đó tự làm tự chịu đi, đừng để Liễu gia có chút can dự nào tới chuyện này.”
“Vâng.”
Như chợt nhớ ra gì đó, cậu hỏi Lâm Nhất Dương: “Gần đây Liễu Nguyệt làm gì?”
“Nhị tiểu thư theo lệnh lão gia đang ở vùng biên cương tập hợp nhân lực, có lẽ sẽ mất tầm khoảng vài tuần nữa mới xong.”
Liễu Hạo nghe xong nhếch mép, nói: “Tốt, tuyệt đối không thể để chị ta biết ta đang ở đây lợi dụng tên Tiêu Dã đó.
Bằng không cả ta với ngươi đều chết.”
“Rõ, thưa thiếu gia.” Lâm Nhất Dương nói.
Bạn đang đọc bộ truyện Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi! tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!, truyện Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi! , đọc truyện Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi! full , Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi! full , Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi! chương mới