Liễu Hạo trở về nhanh chóng lau mặt rồi thay bộ đồ mới.
Mặt y hầm hầm bước ra khỏi cửa đã khiến không ít thị nữ sợ hãi.
Tam thiếu gia người có vẻ đang tức giận, không nên dây vào thì hơn.
Bọn họ đều là nghĩ như vậy.
Chân dài đi thẳng một mạch tới Nhạn Uyên Các, vì có Hương Cẩm Lan ở trong nên y cũng biết điều không gây náo loạn gì, thấy mọi người đều ngồi hết vào bàn, Liễu Hạo không câu nệ ngồi thẳng xuống chỗ duy nhất còn trống, mắt phượng sắc sảo nhìn hết một lượt, ngón tay thon dài uy lực gõ từng nhịp xuống mặt bàn lạnh băng, thấp giọng nói: “Giờ thì đông đủ hết rồi.
Nói đi, rốt cuộc mấy chuyện vớ vẩn này là sao?”
Liễu Nguyệt bỏ đĩa bánh sang một bên, nói: “Tại ngươi cả thôi Liễu Hạo.”
Liễu Hạo nhướn mày, hỏi: “Là sao?”
“Nghe này thằng ngốc, vì ngươi lạnh nhạt với Liễu Chi, với cả mẹ mình.
Mà mẹ ngươi thì ta không nói rồi, nhưng Liễu Chi với ta vẫn là coi như có chút giao hảo với nhau.
Giúp đỡ người khác là việc tốt nên làm thôi, sao thành chuyện vớ vẩn được.
Mà ngươi đấy Liễu Hạo, mềm không ăn, cứ để Liễu Chi sài đến bước cuối cùng cơ.”
“Ý ngươi là cái trò ném cà chua ban nãy.” Liễu Hạo nghiến răng nói.
Liễu Nguyệt gật gật cái đầu nhỏ, tỏ ra tự hào nói: “Là ta bày ra hết đó.
Giờ mà ngươi không cảm động cũng khó.”
“Liễu Nguyệt!” Liễu Hạo tức giận đập bàn đứng bật dậy nhìn chằm chằm cô, ánh mắt như hận không thể ăn tươi nuốt sống cô ngay lúc này vậy.
Tiêu Dã ở giữa can ngăn nói: “Tam thiếu gia, bình tĩnh chút.”
Kết quả là cổ áo Tiêu Dã bị kéo lên thô bạo, Liễu Hạo trừng mắt với hắn, tức giận nói: “Bình tĩnh cái con khỉ!”
Tiêu Dã nhàn nhạt nhìn y, cầm lấy cổ tay Liễu Hạo, hắn bình tĩnh nói: “Ngồi xuống đi thiếu gia, nhị phu nhân vẫn đang ở trong phòng.
Nếu muốn người chỉ cần mấy bước chân là sẽ thấy được hết mọi chuyện, kể cả việc thiếu gia người đang túm cổ áo ta đấy.”
Liễu Hạo không chịu trừng mắt nhìn Tiêu Dã hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn là bỏ bàn tay đang nắm ra, tức giận ngồi xuống.
Tiêu Dã không nói gì chỉnh lại phần cổ áo hơi nhăn nhúm vì bị kéo của mình.
Vì ngồi sau, thêm việc Tiêu Dã hắn lúc này đang đưa lưng về phía mình nên Liễu Nguyệt chỉ nhìn thấy sườn mặt có phần hoàn mĩ của hắn mà không thấy được vẻ mặt của Tiêu Dã khi cảnh cáo Liễu Hạo nguy hiểm như thế nào.
Cô chỉ đang cảm thấy A Dã của mình giống y hệt một vị đại ca đầy uy quyền ra lệnh cho thằng oắt con vắt mũi chưa sạch Liễu Hạo thôi.
“Rồi sẽ có ngày ta ném cả rổ cà chua vào ngươi.” Liễu Hạo mắt như bốc lửa nhìn Liễu Nguyệt.
“Thật vinh dự cho ta.” Cô nấp sau Tiêu Dã mỉm cười thật tươi nói.
Liễu Hạo tức đến độ hai mắt đỏ phừng phừng nhưng vẫn phải xụ mặt nhìn xuống mặt bàn trơn bóng cho bõ tức.
“Ừm...A Hạo...”
Liễu Hạo ngước mắt lên, là Liễu Chi vừa gọi y.
“Chuyện gì?”
“Cái đó...ta muốn xin lỗi chuyện ban nãy...Là ta quá kích động nên...nên mới...Ta chỉ muốn mối quan hệ của chúng ta sẽ trở nên thân thiết hơn thôi...Ta...Xin lỗi đệ!”
Liễu Chi như dùng hết cả dũng khí mười mấy tuổi xuân để nói ra câu này.
Nói xong nàng lén lút nhìn về phía Liễu Hạo, thấy y không động đậy.
Toan mở miệng nói thêm thì bất chợt lúc này giọng nói mang theo vài phần bất lực vang lên: “Không phải ta ghét tỷ hay gì, nhưng ta thực sự cảm thấy hai ta không có điểm nào chung để trò chuyện hay làm việc cùng nhau cả.”
Liễu Chi: “Ta và đệ có thể cố gắng hiểu nhau hơn...”
“Tỷ biết kiếm thuật không?”
“Không biết.”
“Biết đánh người không?”
“...Không.”
“Vậy tỷ biết cái gì?” Liễu Hạo hỏi nàng.
“Đánh đàn, luyện thư pháp, đọc sách, lễ nghĩa khi làm trưởng nữ.
Thêu khăn, lựa trâm với trang sức mỹ phẩm.
Bạn đang đọc bộ truyện Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi! tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!, truyện Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi! , đọc truyện Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi! full , Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi! full , Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi! chương mới