Liễu Diễm Tư nhìn cô, nghiêm mặt nói: “Lần này thì thằng nhóc đó tuyệt đối không được phép đi theo.”
Mặt Liễu Nguyệt thoáng bất ngờ, hỏi: “Tại sao hắn không được đi theo?”
“Con có vẻ ỷ lại vào nó hơi nhiều thì phải.” Y nhướn mày nói.
Liễu Nguyệt nói một cách chắc nịch: “Làm gì có, do người nghĩ nhiều quá thôi.”
Còn lâu cô mới chấp nhận việc mình dựa dẫm vào nam chính.
Cho dù đó là sự thật.
Liễu Diễm Tư nheo mắt nhìn cô, nhìn rất lâu, sau đó mới nói: “Con biết thế nào là tư mật không vậy?”
Liễu Nguyệt nói: “Đến cả hắn cũng không được sao ạ?”
“Ta biết thằng nhóc đó rất nghe lời con, thậm chí dám chắc nó còn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện làm hại con.
Nhưng đó chỉ là hiện tại, Nguyệt Nhi à, chúng ta không nói trước được điều gì đâu.”
Cô nghe y nói vậy, vẻ mặt trầm ngâm như đang suy nghĩ đến chuyện gì đó, im lặng hồi lâu, cuối cùng cô ngước lên nhìn y, nói: “Hắn có thể không theo, nhưng con có việc này muốn nhờ người.”
Mắt phượng khẽ nheo lại, Liễu Diễm Tư hỏi: “Có việc muốn nhờ ta?”
...
“Lão gia gọi người tới có chuyện gì vậy?”
Tiêu Dã ở trong nhà thấy Liễu Nguyệt về thì lập tức chạy ra đón.
“Không có việc gì đâu, y chỉ dặn dò học hành cho tốt thôi.” Cô nói.
Không có việc gì mới lạ.
Bà đây đang lên một kế hoạch lừa ngươi một cách hoàn mĩ đấy.
Liễu Nguyệt xanh mặt nghĩ.
Gọi là hoàn mĩ nhưng nếu để hắn phát hiện ra thì chuyện này không chỉ dỗ dành đôi ba câu là xong đâu.
Ban nãy cô đã thỏa thuận cùng bàn bạc với Liễu Diễm Tư xong hết thảy.
Chuyến đi lúc đầu dự định là tuần sau đi, nhưng do có kế hoạch ngoài ý muốn nên hai tuần nữa mới đi.
Chuyện ngoài ý muốn đó chính là kế hoạch hiện tại.
Vì Liễu Nguyệt biết nếu bản thân nói ra sự thật về chuyến đi lần này Tiêu Dã hắn sẽ nhất quyết không cho cô đi, mặc dù hắn không có quyền hạn gì để nói với cô điều đó, nhưng có lẽ do nội tâm Liễu Nguyệt rất dễ cảm thấy tội lỗi với việc hắn dùng ánh mắt đáng thương nhìn cô nên cô không lỡ lòng nào để hắn biết chuyện, chỉ đành âm thầm lừa hắn thôi.
Theo kế hoạch cô nói với Liễu Diễm Tư y chính là tìm thế thân.
“Thế thân?” Liễu Diễm Tư khi đó có chút ngạc nhiên với trò ranh mãnh mà Liễu Nguyệt vừa mới nghĩ ra này.
Cô nói: “Đúng vậy, người tìm cho con một đứa trẻ giống y hệt con, giống tám chín phần thôi cũng được.
Phải tìm mau lên đó, trong hai tuần con sẽ truyền đạt lại cho nó tất cả những gì nên biết về để qua mắt được mọi người xung quanh, để cho họ nghĩ rằng đó chính là Liễu Nguyệt hàng thật.”
Có thể qua mắt được Hương Cẩm Lan nhưng chỉ sợ không qua mắt được Tiêu Dã hắn thôi.
“Sao phải khổ công như thế? Cứ nói thẳng ra không phải được rồi sao?” Y nói.
Liễu Nguyệt ngại ngùng nhìn Liễu Diễm Tư, nói: “Con không nỡ để hắn buồn.”
Liễu Diễm Tư: “...”
Y suy nghĩ một lúc, sau đó phân phó việc này cho Thư Kính.
Với hiệu suất làm việc cao như nàng thì có lẽ ngày mai sẽ tìm được người.
Quay lại hiện tại, Tiêu Dã vẫn chưa có một chút nghi ngờ gì về việc này, hắn cả ngày ngoan ngoãn đi theo cô.
Thi thoảng Liễu Hạo đến sẽ đòi đấu kiếm, còn có Liễu Chi cùng Nhất Minh tới.
Liễu Nguyệt chợt nhớ ra mấy người này, còn đặc biệt lưu tâm Liễu Hạo, chỉ sợ y sẽ sớm nhìn ra thế thân, vì vậy vội nói chuyện này với Liễu Diễm Tư.
Liễu Diễm Tư sau khi nghe xong vấn đề thì gật đầu, nói với cô rằng chuyện này cứ để y nói lại với Liễu Hạo, Liễu Hạo chắc chắn sẽ biết điều không làm gì quá lố để chuyện này bại lộ.
Liễu Nguyệt nghe y nói vậy thì cũng yên tâm phần nào.
Thư Kính không bao giờ làm người khác thất vọng.
Ngay sáng sớm hôm sau đã đưa người tới.
Là một cô bé hơn Liễu Nguyệt một tuổi.
Không đến nỗi giống y hệt nhưng thế này có thể coi là tạm được, cộng thêm với thuật dịch dung và trang điểm đầy công phu của Thư Kính đã khiến Liễu Nguyệt nhìn cô bé như tưởng nhìn vào gương.
“Ổn rồi đó, nhưng có một chỗ chưa giống lắm.” Cô nói.
Thư Kính: “Chỗ chưa ổn ở đâu vậy nhị tiểu thư?”
Liễu Nguyệt chỉ vào chỗ mắt mình, nói: “Mắt, mắt của người này trông hiền quá.
Thư Kính tỷ cảm thấy không, thánh thiện quá ý, cái này không cẩn thận bị lộ tẩy ngay.”
Thư Kính nghe cô nói vậy thì đôi mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm cô vài giây, sau đó lại chuyển sang người trước mắt.
Nàng như nhìn ra điều gì đó, nhíu mày nói: “Người nói đúng nhị tiểu thư, là Thư Kính sơ suất rồi.”
Liễu Nguyệt luôn nhìn người khác bằng đôi mắt hờ hững cao cao tại thượng của mình, chưa từng bao giờ để lộ ra vẻ ngây ngô thơ dại như vậy trước mắt người khác.
Thư Kính nói với cô bé trước mắt: “Tiểu Hồng, ta đã nói cho ngươi nhiệm vụ lần này, ngươi cũng biết bản thân mình phải làm gì rồi đúng không?”
Cô bé đảm nhiệm vai thế thân cho Liễu Nguyệt tên là Tiểu Hồng.
Bạn đang đọc bộ truyện Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi! tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!, truyện Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi! , đọc truyện Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi! full , Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi! full , Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi! chương mới