Bên phía Liễu Nguyệt.
“Tiểu thư, mời dùng trà.”
“Cảm ơn.”
Cô nhận lấy tách trà từ thị nữ, khẽ đưa lên miệng nhấp thử.
“Tiểu Nguyệt thấy trà chỗ ta thế nào?” Giọng nói của một người đàn ông trung niên vang lên, “Ta là biết các ngươi trời lạnh đi đường xa nên đặc biệt sai người pha trà quế mật ong cho đấy.”
Liễu Nguyệt nói: “Trà ngon lắm thưa Mỗ bá bá.”
Vị Mỗ bá bá nghe vậy liền cười lớn, nói với Liễu Diễm Tư đang ngồi bên cạnh cô: “Liễu tiểu tử, ngươi nuôi con cũng khá quá đấy.”
Mỗ bá bá tên thật là Mỗ Cao, là vị bằng hữu kết nghĩa lâu năm của Liễu Diễm Tư.
Y trên đường đi là tiện thể tới gõ cửa Mỗ gia hỏi thăm nhau một chút.
Mỗ Cao hồi xưa là hào sảng đại giang hồ, giờ vì đã có tuổi nên lui về ở ẩn, làm một đại gia an nhàn hưởng tuổi già cùng vợ và con trai.
Con trai của ông tên Mỗ Đông Quân, tuổi không kém Liễu Diễm Tư là bao.
Mỗ Đông Quân giỏi y thuật, y được gọi là thánh nhân có tấm lòng bồ tát luôn chữa bệnh miễn phí cho người nghèo.
Giỏi là thế, nhưng Mỗ Đông Quân luôn cảm thấy phiền phức khi bị cha của mình đem ra so sánh với Liễu Diễm Tư.
“Con xem tiểu tử họ Liễu kìa, mới hai mấy tuổi đầu đã cưới hai vợ, đã thế còn đẻ được tận ba mụn con.
Thằng nhóc thối còn không mau cưới vợ về cho ông đây ẵm cháu!”
Mỗ Cao chính là suốt ngày nói như vậy với y.
Vì thế trong lúc vô tình lướt qua phòng khách, Mỗ Đông Quân khi nhìn thấy Liễu Diễm Tư đã lập tức bày ra vẻ mặt chán ghét không thèm che giấu, sau đó phất tay áo bỏ đi luôn.
Chắc hẳn y ghét Liễu Diễm Tư lắm, suốt ngày bị đem ra so sánh mà.
Liễu Diễm Tư cũng chẳng cảm thấy tội lỗi gì, khóe miệng câu lên như muốn trà thù mà còn thêm dầu vào lửa cùng với Mỗ Cao.
Liễu Diễm Tư: “Ông mau cưới vợ cho y đi, cẩn thận tuyệt hậu đời sau đó.”
Mỗ Cao: “Phui phui cái miệng thối nhà ngươi, rồi ông đây sẽ cưới vợ cho nó.”
Liễu Nguyệt: “...”
Bỗng lúc này hệ thống đột ngột hiện lên với dòng cảnh báo đỏ chói mắt.
[ Cảnh báo! Cảnh báo! ]
[ Độ tức giận: 9 ]
Phụt!!!
Liễu Nguyệt trợn to mắt phụt hết trà ra ngoài, cộng thêm việc uống nửa vời còn khiến cô bị sặc nước mà ho khù khụ.
Liễu Diễm Tư và Mỗ Cao ngừng cuộc trò chuyện quay ra nhìn cô, Liễu Diễm Tư ở bên cạnh vỗ lưng Liễu Nguyệt ra vẻ ngán ngẩm nói: “Trà dở thì cứ nói, đừng cố uống làm gì.”
Liễu Nguyệt: “...”
Mỗ Cao: “...”
Đợi cho hết cơn ho, cô lấy tay lau khóe miệng còn dính nước trà của mình, nhìn Mỗ Cao nói: “Trà ngon lắm Mỗ bá bá, do con uống không cẩn thận nên bị sặc thôi.
Người đừng tin lời cha con nói.”
Mỗ Cao cười khách khí nói: “Đúng là chỉ có Tiểu Nguyệt Nhi hiểu chuyện.
Ai như thằng cha to xác bên cạnh con.”
Tiếp theo đó là cuộc đối thoại tôi khịa ông ông khịa tôi của Liễu Diễm Tư cùng Mỗ Cao.
Nhưng Liễu Nguyệt nào rảnh để tâm, vẻ mặt khó tin nhìn hàng chữ chói mắt trên màn hình của hệ thống.
[ Độ tức giận: 9 ]
[ Cảnh báo không nên để độ tức giận vượt quá 10 ]
Tình hình này, chẳng nhẽ A Dã hắn nhận ra Tiểu Hồng rồi sao?
Cô hoang mang nghĩ.
Nhưng còn chưa hết một ngày mà.
Hắn làm thế nào nhận ra được...
Ở nơi Liễu Nguyệt không hề thấy, sắc mặt Tiêu Dã hết chuyển từ xanh sang trắng, từ trắng sang đỏ, cuối cùng là phẫn nộ cực độ sau khi nghe Tiểu Hồng khai ra hết mọi chuyện.
Cái gì mà cô thuê nàng về làm thế thân cho kế hoạch.
Cái gì mà từ sáng sớm đã theo lão gia y đi tới đâu đó, một tháng sau mới trở về.
Cô vì muốn giấu hắn nên mới bày ra cái trò thế thân này.
Tại sao lại thà khổ công như vậy cũng không muốn nói cho hắn biết!
Tiểu thư!!!
Tiêu Dã nắm chặt tay mình đến nỗi móng tay đâm vào da thịt chảy cả máu, hắn muốn nhắm mắt lại cho bản thân tịnh tâm, nhưng càng nghĩ cơn tức trong lồ ng ngực chỉ tăng chứ không có giảm.
Cuối cùng hắn mở đôi mắt đỏ bừng vì giận dữ ra, hỏi Tiểu Hồng đang run sợ trước mặt: “Người lên kế hoạch từ khi nào?”
“Từ lúc muội...muội về đây.”
Ha...thì ra cô đã quyết định lừa hắn từ hai tuần trước rồi.
Tiêu Dã bất lực đến nỗi phải bật cười, nụ cười của hắn giờ dữ tợn hơn bao giờ hết.
Ánh mắt có chút điên loạn xen lẫn chút oán giận.
Cô vậy mà lại vẫn muốn đẩy hắn ra xa!
Tiêu Dã tức giận nghĩ.
Chẳng qua vì Tiểu Hồng không biết hai người họ rốt cuộc là đi đâu, mà chuyện đó có lẽ cũng chỉ có Liễu Nguyệt và Liễu Diễm Tư biết nên hắn mới không thể một phát đi tới tìm cô hai mặt một lời.
Tại sao không tin tưởng hắn?
Tại sao chuyện gì cũng muốn giấu hắn.
Chuyện gì cũng luôn tự ý hành động.
Tiêu Dã thực sự không hiểu.
Bản thân hắn thương cô nhiều như vậy.
Bạn đang đọc bộ truyện Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi! tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!, truyện Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi! , đọc truyện Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi! full , Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi! full , Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi! chương mới