"Con đi đâu đấy?" Thấy Hoắc Tự Hàn muốn đi nơi khác, ông Hoắc vội vàng hỏi.
Hoắc Tự Hàn cầm trong tay cốc champagne, không lạnh không nóng nói: "Đi rửa tay."
Nói muốn đi rửa tay cũng hợp lý vì nhà vệ sinh nằm ngay sau lưng Khương Mạt Lỵ.
Khương Mạt Lỵ cảm thấy người tên Tiêu Nhiên này rất thú vị, có thể là có vốn hiểu biết rộng nên cô nói gì hắn cũng tiếp được.
Tiêu Nhiên ngẩng đầu lên liền thấy một người đàn ông trẻ tuổi có khuôn mặt lạnh lùng đang đứng sau lưng Khương Mạt Lỵ, vừa rồi hắn cũng nghe ông Hoắc giới thiệu, biết đó là Hoắc Tự Hàn, chỉ là hình như hắn và anh ta cũng không có quen biết mà? Chẳng lẽ anh ta đến tìm Khương Mạt Lỵ à, thế là người tốt bụng - Tiêu Nhiên nhẹ giọng nhắc nhở: "Mạt Lỵ, hình như bạn cô có việc tìm cô kìa."
Ách, không biết có phải là ảo giác của hắn hay không mà hắn lại cảm thấy ngay khi bản thân vừa dứt lời đã nhận được ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Tự Hàn. V
Khương Mạt Lỵ sửng sốt, quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Hoắc Tự Hàn.
Dáng vẻ của anh giống như là đang bắt gian tại trận vậy, đây là đang xảy ra chuyện gì?
Cô chưa từng bị lật xe, hiện tại cũng sẽ không, một bên là con cá lớn Hoắc Tự Hàn mà cô muốn treo, một bên là người có tiềm lực, lại không có nhược điểm Tiêu Nhiên, cô cân nhắc một chút, cười nói với Tiêu Nhiên: "Vậy tôi xin lỗi vì không tiếp được, anh nhớ gửi luận văn qua cho tôi xem với nhé, tôi cảm thấy rất hứng thú."
Tiêu Nhiên cười: "Được."
Chờ sau khi Tiêu Nhiên rời đi, Khương Mạt Lỵ mới nhìn về phía Hoắc Tự Hàn, cũng là cười nói nhưng so ra thì nụ cười kia kém tươi hơn lúc nói chuyện với Tiêu Nhiên một chút: "Anh có chuyện tìm tôi à?"
Hoắc Tự Hàn nhìn chằm chằm cô, thật lâu sau mới nói: "Cô cảm thấy hứng thú với luận văn gì thế?"
Khương Mạt Lỵ nghiêng đầu: "Tôi với anh cũng không phải là người cùng ngành, có nói thì anh cũng không hiểu đâu."
"Cô và hắn thì cùng ngành chắc?"
Khương Mạt Lỵ tuân theo nguyên tắc nghẹn chết người không đền mạng nói: "Không phải, nhưng tôi có chút hứng thú với chuyên ngành của anh ấy, cũng cảm thấy rất thú vị, vừa vặn tôi cũng có chút hiểu biết về nó."
Hoắc Tự Hàn trầm mặc. Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ một hồi, anh bỗng nói: "Lát nữa tôi đưa cô về."
Tên tiểu nhân trong lòng Khương Mạt Lỵ hoan hô một tiếng, ngoài mặt thì vẫn là bộ dáng khổ não nói: "Tôi đến đây với ba tôi."
Hoắc Tự Hàn vứt xuống một câu liền rời đi: "Tôi đợi cô ở bãi đỗ xe."
Trong lòng Khương Mạt Lỵ mắng một tiếng đàn ông thối.
Nhưng mà hình như gần đây cô cũng quá nhàm chán, lại còn có chút thích kiểu đánh Thái Cực Quyền với anh như thế này.
Sau khi tiệc tối kết thúc, Khương Mạt Lỵ tùy tiện tìm lý do tạm biệt ba Khương, đi đến bãi đỗ xe, thừa dịp không có người chú ý liền nhanh chóng ngồi lên xe Hoắc Tự Hàn. Editor Huệ Lê Thị trên dembuon.vn
Hoắc Tự Hàn nhìn thấy Khương Mạt Lỵ ngồi vào ghế sau, đang chuẩn bị châm chọc cô vài câu, khóe mắt nhìn đến kính chiếu hậu lại thấy ông Hoắc đang đi về phía này thế là anh ngậm miệng, trực tiếp đạp chân ga rời khỏi bãi đỗ xe.
Ông Hoắc đang muốn đến nói vài câu với con trai: "..."
Bạn đang đọc bộ truyện Ở Hào Môn Sủng Văn Làm Nữ Chính tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ở Hào Môn Sủng Văn Làm Nữ Chính, truyện Ở Hào Môn Sủng Văn Làm Nữ Chính , đọc truyện Ở Hào Môn Sủng Văn Làm Nữ Chính full , Ở Hào Môn Sủng Văn Làm Nữ Chính full , Ở Hào Môn Sủng Văn Làm Nữ Chính chương mới