Bạn trai cậu là một giáo sư chuyên nghiên cứu về thế giới không gian, nhưng lúc cậu chết, Tần Nam không kịp chạy tới, thế cho nên đến chết cũng chưa thấy nhau một lần cuối.Lại không nghĩ rằng, thế nhưng lại ở trong trò chơi gặp được.
Tô Tử Khanh nhếch khóe miệng lên hỏi: " Tần Nam?"
Tần Nam chỉ ngây người nhìn cậu, chậm rãi đưa tay lên che đầu Tô Tử Khanh.
Làn đạn: [ Đến đến, sắp bể đầu!!! Phía trước có cảnh tưởng máu me, người không phận sự xin rút lui! ]
Sau đó, chỉ thấy Tần Nam sờ sờ đầu cậu, nói: " Ăn cơm chưa?"
Làn đạn: [???]
Tê tê*, Quỷ Vương cầm đầu của tôi chi vì hỏi một câu ta ăn chưa sao???
*Tê tê: mình coi qt thấy để vậy cũng không biết dịch sao nên để nguyên
Tô Tử Khanh biết nơi này là trò chơi, nhưng người này lại cho cậu cảm giác giống như lúc Tần Nam và cậu ở bên nhau, phản ứng cũng không sai, cậu vội vàng nhanh chóng tránh xa Tần Nam, thản nhiên chỉnh lại đầu tóc, " Không liên quan gì đến anh."
Tay Tần Nam trống rỗng, dừng lại ở khoảng không nhưng không có thu về, ánh mắt thâm thúy nhìn người trước mặt, " Là anh."
"Cái... cái gì?"
Tần Nam nói: "Đường Đường, thật sự là anh."
Tô Tử Khanh sững sờ, chỉ có Tần Nam mới gọi cái tên quen thuộc này.
Anh ấy thật sự là Tần Nam sao?!!
Tô Tử Khanh không chút nghĩ ngợi vì sao Tần Nam lại xuất hiện trong trò chơi, giơ phút này cậu chỉ muốn nhảy lên ôm lấy người đàn ông này!
Mao Mao vừa quay lại vừa lúc nhìn thấy một màn này.
" Tô Tô đó là Quỷ Vương! Cậu đừng đi tới! Hắn sẽ ăn cậu... Cậu, cậu mau buông Quỷ ra đi, đừng ôm hắn!" Mao Mao sắp buột miệng thốt lên nói lại ở bên mép xoay chuyển trở laị, cậu ta trơ mắt nhìn Tô Tử Khanh bổ nhào vào lồng ngực của Quỷ Vương, sau đó Quỷ Vương không những không có đem cậu trực tiếp xé nát, mà đem Tô Tử Khanh ôm vào trong lồng ngực, thậm chí còn hôn lên gò má của cậu.
Đúng lúc này, nữ quỷ bị Tô Tử Khanh đùa giỡn cũng đuổi theo chạy vào. Mao Mao sửng sốt, vừa định lùi lại thì thấy nữ quỷ hung ác giơ móng vuốt về hướng Tô Tử Khanh, " A! trả mạng con trai lại cho ta!"
Tần Nam ngẩng đầu: " Cút đi."
Nữ quỷ: " Được rồi."
Nữ quỷ mặt không biểu cảm, cả người cứng đờ, quay đầu rời đi... Chạy!!!
Mao Mao: "..."
Ngươi có bản lĩnh thì đánh ta giống như lúc ngươi đuổi ta a.
Ta không sợ ngươi nữa.
Mao Mao gãi gãi đầu, có chút không hiểu hiện tại đang xảy ra chuyện gì a, tại sao NPC và người chơi lại đang ôm nhau như vậy? Trò chơi là đang che giấu bất ngờ gì vậy?
Mao Mao hỏi: " Chuyện này hai người.... Tình huống là thế nào?"
Tô Tử Khanh cảm giác tình huống chính mình có chút thất thố, liền chui từ lồng ngực Tần Nam ra, nói: " Không có gì, chúng ta tiếp tục chơi đi."
"Vậy thì chúng ta hãy cùng nhau lập một đội và tìm người khác." Mao Mao định nói rằng sẽ quá nguy hiểm nếu tự mình đi, nhưng trước khi nói Mao Mao đã nhìn thoáng qua người Tần Nam bên cạnh rồi mới nói.
Chính mình đi nguy hiểm cái con khỉ á!
Rõ ràng ở bên người Tần Nam nới là nguy hiểm nhất!
Phải biết rằng trước đây đã có mấy người chơi qua trò này. Một là bị bị tiểu quỷ loại bỏ, hai chính là vất vả chạy đến cuối cùng, sau đó bị Tần Nam tàn nhẫn xé tan.
Tần Nam nói: " Bệnh viện lầu 3 có manh mối, em có thể đi nhìn thử xem."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!