Kỷ Nguyên im lặng hồi lâu, sau đó quay đầu lại, hai mắt hướng ra bên ngoài cửa sổ nhìn đường phố nhộn nhịp, dòng người qua lại, cùng với những tòa nhà cao tầng cao chót vót.
Anh thở dài một hơi không thể nghe thấy rõ, dường như đang dùng cách này để nói với bản thân, tất cả đều đã qua hết rồi.
Anh của hiện tại đã đến thế giới hoàn toàn xa lạ, nếu như không thể tiếp tục nhìn về phía trước, vậy thì vòng lẩn quẩn tình cảm sẽ thành trở ngại của bản thân.
Kỷ Nguyên đưa tay chạm nhẹ lên mũi, lấy lại tinh thần, sắc mặt cũng trở nên bình thường lại.
Quý Tuân nhìn anh với ánh mắt kính trọng, trông như chú cún con cố gắng lấy lòng người khác.
Nhưng trong ánh mắt lại mang một chút khó hiếu, một chút do dự.
Kỷ Nguyên nhận thức được bản thân đã mất bình tĩnh trước mặt Quý Tuân rồi.
Chỗ này không có gương, anh không biết bản thân khi nhìn thấy bức chân dung của Phó Lạc đã lộ ra biểu cảm gì.
Kỷ Nguyên không nói lời nào thu lại ánh mắt, chuyển chủ đề: “Cậu mới vừa dùng là Phó Gia Quyền?”
Kỷ Nguyên độc mồm độc miệng không chút khách sáo nhận xét: “Quả thật quá tệ, tay chân của cậu khi đánh quyền đều rời rạc, không có liên kết.”
Trong lòng anh nghĩ: Ừm, thằng nhóc này nghi ngờ mình, mình chế giễu cậu ta một chút.
Quả nhiên, mặt của Quý Tuân ngay lập tức đỏ bừng lên!
Cậu ta được coi là võ sư Phó Gia Quyền giỏi trong võ quán, chỉ là người vừa rồi gặp là võ sư mạnh giống như thầy của cậu ta mà thôi…
Năm thiếu niên còn lại thì không cần phải nói, lỗ tai đã đỏ hết lên rồi, ánh mắt ngượng ngùng mà đảo qua đảo lại, nhìn trời nhìn đất, không dám nhìn Kỷ Nguyên.
Đồng thời, Quý Tuân nghĩ thầm trong lòng nói: Phải rồi! Cao thủ này hình như rất có hứng thú với Phó Gia Quyền! Khó trách anh ta vừa rồi nhìn chằm chằm vào bức chân dung của Tổ sư gia của Phó Gia Quyền chúng ta.
Cậu ta lại cảm thấy kỳ lạ, Kỷ Nguyên lúc nãy vừa mới đáng sợ khủng bố tới như vậy, tại sao đối mặt với bức chân dung lại lộ ra vẻ mặt muốn khóc…
Xem ra quả nhiên bản thân nghĩ quá nhiều rồi…
Cậu ta vẫn còn sức lực để mở miệng chế giễu bản thân…
Quý Tuân không hề ngụy biện cho sự già mồm át lẽ phải, cậu ta đã nhìn ra thực lực của Kỷ Nguyên, vì vậy khiêm tốn ham học nói: “Thầy Kỷ, anh cảm thấy quyền thuật của Phó Gia nên chú ý cái gì?”
Kỷ Nguyên không ích kỷ đối với đám người Quý Tuân, suy cho cùng bọn họ đều là học trò đời sau của sư huynh, mà sư phụ Phó Trường Hồng của anh năm đó dự tính ban đầu biên soạn ra Phó Gia Quyền, cũng là hy vọng những người trong tay không có bất cứ vũ khí trên thế giới có thể học được một chút võ phòng thân, nếu có thể trong tương lai, tất nhiên là hy vọng nó làm rạng rõ truyền thống võ thuật.
Kỷ Nguyên nâng cánh tay của Quý Tuân lên, nhẹ nhàng đá vào cẳng chân của Quý Tuân, làm cho cẳng chân của cậu ta nghiêng về phía trước nửa bước.
Quý Tuân vẫn khá vững vàng, không bị dịch chuyển nhiều, khiến Kỷ Nguyên vừa lòng gật đầu.
“Tay phải mở ra một cách tự nhiên, nâng khuỷu tay lên…” Giọng điệu của Kỷ Nguyên lạnh lùng, nhưng lại rất mạnh mẽ, khiến mọi người tự động tin tưởng: “Lúc này trọng tâm của cậu nên đặt ở chân sau, chỗ đây…”
Quý Tuân nghe xong, đột nhiên có một tia sáng suốt, cảm giác bỗng nhiên hiểu ra.
Mặc dù những kỹ năng mà Kỷ Nguyên đã dạy cho cậu ta không phải là sâu xa, nhưng lại là những chi tiết nhỏ nhặt mà cậu dễ dàng bỏ qua nhất!
Mà những chi tiết nhỏ thực sự rất khó phát hiện ra, ngoại trừ anh, ngay cả thầy của cậu cũng rất khó phát hiện ra những lỗi sai này!
Nhưng Kỷ Nguyên lại biết?
Quý Tuân thầm kinh ngạc: Người này rốt cuộc là có bao nhiêu quen thuộc với Phó Gia Quyền đây…
Giải thích xong, Kỷ Nguyên đưa tay ra.
Quý Tuân:?
Hoàng Đế Bệ Hạ có lòng tốt nhắc nhở cậu: “Tôi nhận phí.”
Quý Tuân:!!!
“Đợi đã, không phải vừa rồi anh nói miễn phí sao!”
Kỷ Nguyên tiếp tục trưng ra khuôn mặt than, nhưng hai mắt lại lóe lên tia xảo quyệt: “Đánh nhau miễn phí, hướng dẫn thì nhận phí.”
Quý Tuân:…
Người ưu tú nói chuyện rất có phong thái!
Kỷ Nguyên nghĩ rằng cậu ta không có tiền mặt, vì vậy lấy ra công cụ giao tiếp của người hiện đại mà bản thân học được: Điện thoại Nokia.
Quý Tuân dưới cái nhìn chăm chú của Kỷ Nguyên, khóc không ra nước mắt thêm Wechat của Kỷ Nguyên, sau đó chuyển cho Kỷ Nguyên hai trăm tệ giống như một buổi học.
Hoàng Đế Bệ Hạ nhận được tiền, tâm tình tốt hơn rất nhiều, hơi ngẩng đầu, nhìn Quý Tuân với ánh mắt rất dịu dàng.
Anh tỉ mỉ sửa lại những lỗi nhỏ thường mắc khi Quý Tuân đánh quyền, biểu thị đây là món quà tặng thêm cho Quý Tuân, những cái này không mất phí.
Quý Tuân yên tâm, dựa vào hướng dẫn của Kỷ Nguyên đánh một bộ quyền pháp mạnh mẽ, oai phong, càng đánh càng mượt, càng luyện càng hăng, mồ hôi nhễ nhại.
Khi đàn em nhìn thấy Quý Tuân bỗng nhiên giống như bị kích thích, lộ ra vẻ sôi nổi, nhưng họ không dám nói chuyện với Kỷ Nguyên, đành phải quấn lấy Quý Tuân.
Quý Tuân mới đánh xong một trận, lần lượt nói cho đàn em nghe những gì bản thân đã lĩnh hội được, trong suốt quá trình kể, tâm tình Quý Tuân cũng rất kích động.
Kỷ Nguyên thật ra là ai vậy…
Cậu ta học Phó Gia Quyền cùng thầy cũng đã năm sáu năm rồi, vì vậy cậu biết rất sâu sắc một số kỹ năng mà những người ngoài không biết về Phó Gia Quyền.
Vì vậy khi nói về trải nghiệm của bản thân, mới có thể cảm nhận sâu sắc về những lời chỉ dạy đơn giản của Kỷ Nguyên là quý giá đến nhường nào…
Có người cả đời cũng chẳng thể nghe được những câu chỉ dạy này!
Đệt mẹ, lẽ nào mình gặp được thế ngoại cao nhân sao?
Nghĩ đến ánh mắt bình tĩnh như vực sâu của Kỷ Nguyên, Quý Tuân càng thêm chắc chắn là một bí mật ẩn náu ở trong thành phố lớn… người ở rể!
Đúng, chính là kiểu này, mặc dù có vẻ ngoài nhìn qua vô cùng bình thường nhưng lại có một cô vợ xinh đẹp không kém gì nữ thần, trên người còn có tuyệt chiêu Thái Ất Thần Châm*, giả heo ăn thịt hổ! Chiến Thần phẫn nộ, mười vạn chiến sĩ Hoa Hạ* xuất ngũ san bằng Kiến Kinh…?
Chú thích* Hoa Hạ: tên gọi cũ của Trung Quốc
(*)Thái Ất Thần Châm: là bộ sách dạy về nguyên tắc, cách thức châm cứu, vị trí các huyệt trên thân thể, những điều cấm kỵ trong khi châm cứu (chẳng hạn những bệnh nào không nên châm cứu, bệnh nhân có thai không nên châm cứu, những huyệt nào không được châm v.v…), cũng như các bài phú để dễ nhớ huyệt vị, Kinh Lạc v.v…. Sách đã mất tên tác giả, ước chừng ra đời trong niên hiệu Ung Chánh nhà Thanh.
Quý Tuân cảm thấy buồn cười với những tưởng tượng của mình, trong lòng suy nghĩ hơi bất kính: Liệu Kỷ Nguyên có cười không? Anh nhìn như là một người đàn ông lạnh lùng vậy…
“Kỷ…” Quý Tuân ngẩng đầu nhìn đám đàn em vây quanh, phát hiện hóa ra vị trí Kỷ Nguyên đứng đã không còn thấy ai.
Anh ta đi rồi?
Quý Tuân đột nhiên đứng dậy, đuổi theo về phía cửa vài bước, Kỷ Nguyên đã đi một lúc rồi, có lẽ là lúc trí tưởng tượng phong phú của cậu ta đang suy nghĩ về thân phận của anh…
Cậu ta hơi thất vọng, vốn dĩ cậu ta còn nghĩ Kỷ Nguyên sẽ ở lại một chút, đợi thầy quay về, sẽ giới thiệu anh cho thầy mình.
Kết quả không nghĩ đến người này lại đi nhanh như vậy…
Nhưng nghĩ lại, vừa rồi lúc chuyển tiền cậu đã có được Wechat của Kỷ Nguyên, nếu thầy trở về, cậu có thể liên lạc với Kỷ Nguyên qua Wechat.
Quý Tuân cúi đầu nhìn điện thoại, thấy được ảnh đại diện hoa sen của Kỷ Nguyên, và tên Wechat: Chuyện xưa bay theo gió.
Cậu im lặng vài giây…
Kỷ Nguyên về đến nhà thì không thấy Giang Ngọc, đã quá quen rồi.
Giang Ngọc ngoài bận rộn với tiến độ quay MV của Hồ Tiểu Vân và Hứa Nguyệt Nhi, còn bận rộn cho một nữ nghệ sĩ Hàn Dao ở studio của họ tranh giành tài nguyên khách quý trong một chương trình du lịch.
Họ đã không gặp mặt nhau trong một tuần, rất nhanh đã đến thời gian “Tái khám” của Lý Thu Hà, Kỷ Nguyên là một “ Bác sĩ” tiêu chuẩn, luôn tận tâm chu đáo, cho nên anh muốn gọi cho Giang Ngọc, nhắc nhở hắn một chút rằng Lý Thu Hà cần được kiểm tra lại.
Suy cho cùng, cái giá mà Ảnh hậu trả cho anh thật sự rất cao, vì vậy Kỷ Nguyên cảm thấy bản thân vẫn nên coi trọng khách hàng của mình.
Vốn dĩ đêm nay anh định Giang Ngọc về để cùng hắn nói chuyện, nhưng sau khi vào phòng, lại cảm thấy bản thân hơi mệt một chút.
Không phải là cơ thể mệt mỏi, là trong lòng có hơi mệt.
Kỷ Nguyên lại nghĩ đến buổi chiều ở trong võ quán nhìn thấy bức chân dung của Phó Lạc, đôi mắt như trăng lưỡi liềm đó cứ hiện ra trước mắt anh.
Anh ngả người xuống giường, hít một hơi thật sâu, cố gắng không nghĩ đến Phó Lạc.
Nghĩ đến điều khác…
Nghĩ xem muốn cái gì…
Đột nhiên, một đôi mắt sáng vừa to tròn vừa xinh đẹp, hung hãn, lông mi rũ xuống đang hiện ra trong tâm trí anh.
Kỷ Nguyên suy nghĩ một hồi, phát hiện chủ nhân của đôi mắt này là tên chồng cũ đã chiếm tiện nghi của anh.
Có lẽ rất ít khi nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp như vậy, cho nên lúc suy nghĩ lung tung thế này, đại não đột nhiên hiện ra hình ảnh mà bản thân anh ấn tượng sâu nhất.
Nhắc đến Ứng Thư Hoán, Kỷ Nguyên lại nghĩ đến nhà họ Ứng.
Mặc dù bản thân tạm thời đã rời khỏi nhà họ Ứng, nhưng chỉ cần cuộc hôn nhân của anh và Ứng Thư Hoán một ngày chưa được hủy bỏ, anh không thể hoàn toàn thoát khỏi mối quan hệ với nhà họ Ứng được.
Đây mới là điều anh lo lắng nhất lúc này…
Mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, Kỷ Nguyên đều không có dự định cùng ai chung sống chung cả đời.
Kiếp trước anh sinh ra đã mang mệnh xui xẻo “Thiên Sát Cô Tinh*”, khắc ai thì người ấy sẽ chết, tốt hơn thạch tín rất nhiều.
Chú thích* Thiên Sát Cô Tinh: theo quan niệm dân gian, sao Thiên mệnh cô độc ám chỉ một người có số mệnh sống cuộc đời cô đơn. Sao cô độc của sao hung tinh tuy là hung tinh lớn, nhưng sao hung tinh không ảnh hưởng đến chính bản thân, nhưng lại vô cùng ác độc với những người xung quanh.
Hơn nữa cuộc đời ngắn ngủi chưa đầy ba mươi năm, anh không phải đang đánh giặc, thì chính là trên đường đi chinh chiến, một năm chỉ trở về Trường An vài lần, người ở lại với anh lâu nhất ngoại trừ sư huynh cũng chỉ có thuộc hạ.
Nào có bản lĩnh làm quen với các danh môn quý nữ chứ…
Nhưng nói ra, kiếp trước sau khi anh công thành danh, người đến phủ Tương vương làm mai rất nhiều, chỉ là anh không muốn làm trì hoãn cô nương nhà người ta, cưới người ta về làm góa phụ.
Sau đó, Phụ Hoàng của anh cũng rất tâm huyết chỉ hôn vài lần, nhưng những cô nương kia không biết làm sao, chưa bước ra khỏi cửa thì đã chết, hoặc là chạy trốn cùng tình lang, thậm chí có người ăn quả hạch bị nghẹn chết.
Từ đó, danh tiếng khắc thê của Tương Vương ngày càng lan rộng.
Cho đến sau này anh đăng cơ trở thành Đế Vương, quyền lực bao trùm khắp thiên hạ, các lão quan triều đình cũng tuyển phi giúp anh vài lần, đáng tiếc khi đó Kỷ Nguyên không lập gia đình được nữa, kế hoạch đó đã bắt đầu, anh không thể quay đầu lại…
Qua một tuần, Kỷ Nguyên mỗi ngày đều đặn chạy bộ tập luyện, kế hoạch giảm cân ban đầu đã thành công hơn rất nhiều.
Hôm nay, khi anh chạy bộ về, tay vừa mới đặt đến nắm cửa, trong phòng khách phát ra những tiếng bực tức mắng chửi của Giang Ngọc.
“Tuyệt đối không thể!” Giang Ngọc hét vào điện thoại, quát: “Tiểu Lâm, cậu đang đùa với tôi đúng không? Hợp đồng đã ký rồi, công tác chuẩn bị cũng đã làm xong, cũng sắp bắt đầu quay, vì sao bên cậu lại bảo nam chính không diễn nữa?
“Cậu đừng nói với tôi những điều này, tôi không muốn nghe cái gì phiên vị với không phiên vị, Mộ Tư Khiêm có phải ở trong giới giải trí phức tạp nhiều quá cho nên đầu óc có vấn đề hay không, bị fan tẩy não cho nên lúc nào cũng muốn tranh phiên vị à? Sao? Một cái MV cũng muốn tranh tên giới thiệu trước sau?” Khuôn mặt Giang Ngọc sắc lạnh, biểu hiện ra cái dáng vẻ tuyệt đối không nhân nhượng: “Tôi nói với cậu này Tiểu Lâm, tôi không có cách nào tiếp nhận yêu cầu vô lý này được! Nếu như cậu ta muốn tranh phiên vị, thì cũng là tên Hồ Tiểu Vân xếp trước! Mộ Tư Khiêm có tác phẩm gì chứ? Tác phẩm ra mắt công chúng tên “Trở thành thần tượng nào” à?”
“Cậu ta không muốn diễn là chuyện của mấy người, không liên quan tới tôi. Vấn đề thứ tự tên tôi không thể chấp nhận được.” Giang Ngọc nói xong câu này, dứt khoát tắt điện thoại, sau đó còn giận dữ ném điện thoại lên bàn.
“Con mẹ nó…Yêu ma quỷ quái gì vậy chứ.” Giang Ngọc ngồi trên sô pha, ý nghĩ trong lúc tức giận muốn ném đồ để giải tỏa, kết quả cái ly hai trăm tệ, cái đĩa ba trăm tệ, tất cả đều không nỡ, chỉ đành tự mình ngã xuống sô pha!
Lý do khiến hắn tức giận như vậy, là bởi vì trước đó dự án mà hắn cùng với phòng làm việc của Hứa Nguyệt Nhi đàm phán gặp phải vấn đề.
Phòng làm việc của Hứa Nguyệt Nhi chuẩn bị quay album “Đào Hoa kiếp”, bối cảnh MV dựa trên câu chuyện của Hoàng Đế đời thứ ba triều Đại Chu Kỷ Ấu Khanh, ban đầu quyết định để Mộ Tư Khiêm làm nam chính, Hồ Tiểu Vân là nữ chính.
Kết quả việc chuẩn bị đều đã hoàn tất rồi, hợp đồng của Hồ Tiểu Vân đều đã ký xong, Mộ Tư Khiêm bên đó lại xảy ra vấn đề.
Nói không hài lòng vì tên của Mộ Tư Khiêm trong phụ đề MV xuất hiện ở phía sau Hồ Tiểu Vân, nghĩ rằng dựa theo độ nổi tiếng, thì Mộ Tư Khiêm phải đặt ở phía trước Hồ Tiểu Vân.
Danh khí cứt chó gì chứ!
Giang Ngọc trợn mắt, chửi thề một câu.
Mộ Tư Khiêm này chính là thần tượng tuyến mười tám không có danh tiếng, tài nguyên không có, tác phẩm cũng chẳng thấy đâu, chỉ có một đám fan hâm mộ trên weibo săn đón, có cái rắm danh khí!
Thật sự cho rằng bản thân là đại minh tinh chắc, địa vị ở trong giới còn chưa có, đã mắc bệnh ngôi sao rồi?
Hơn nữa địa vị hiện giờ của Hồ Tiểu Vân tuyệt đối cao hơn Mộ Tư Khiêm rất nhiều.
Đầu tiên, Hồ Tiểu Vân là học sinh tốt nghiệp hệ chính quy học viện hí kịch Kiến Kinh, nói đến tác phẩm của cô ấy, hiện tại đã có một bộ phim nữ chủ phá kỷ lục hai tỷ lượt xem, một bộ phim tiên hiệp nam chủ đại IP* cải biên do Đằng Tấn (Tencent) đầu tư, cô vào vai nữ thứ ba, tiếp theo là tài nguyên vai nữ thứ tư trong bộ phim nữ chủ đại IP của đạo diễn Trịnh Lệ, còn hợp tác với lưu lượng hoa đán nổi tiếng đầu tiên Phạm Mạn Tuyết, bàn về quốc dân độ, mức độ nổi tiếng, Mộ Tư Khiêm có tư cách gì mà so sánh với Hồ Tiểu Vân?
Chú thích* Đại IP: Xuất phát từ thuật ngữ Intellectual Property (sở hữu trí tuệ), chỉ những bộ phim chuyển thể từ truyện hay tiểu thuyết được đầu tư lớn, chế tác hoành tráng, thậm chí gây xôn xao trước cả khi quay và chiếu.
Lại còn da mặt dày muốn tranh phiên vị với Hồ Tiểu Vân?
Nếu thật sự chỉ là một thần tượng xuất thân từ một chương trình tuyển chọn tài năng bình thường thì quên đi, Giang Ngọc có lẽ sẽ không khó chịu như vậy, rắc rối ở chỗ Mộ Tư Khiêm đã ký hợp đồng với giải trí Đào Tử.
Mà giải trí Đào Tử là sản nghiệp truyền thông trực thuộc tập đoàn Ứng Thị, sau lưng có Ứng thị làm chỗ dựa, năm nay Mộ Tư Khiêm lại là người mới ký hợp đồng với giải trí Đào Tử, theo tin tức trong ngành, hiện tại giải trí Đào Tử đang nâng đỡ Mộ Tư Khiêm.
Khó trách người đại diện của Mộ Tư Khiêm dám phồng to mũi mà hống hách, mẹ nó hóa ra là có nhà họ Ứng chống lưng…
Giang Ngọc chắc chắn sẽ không đồng ý tên Mộ Tư Khiêm đặt trước Hồ Tiểu Vân.
Bởi vậy, bên phía Mộ Tư Khiêm đã trực tiếp biểu lộ sẽ không quay, dù sao thì hợp đồng vẫn chưa ký, trực tiếp dùng cách đình công để gây áp lực cho phòng làm việc của Hứa Nguyệt Nhi.
Người đại diện của Hứa Nguyệt Nhi không còn cách nào khác, cho nên tìm đến Giang Ngọc, vì vậy mới có cảnh Giang Ngọc nổi trận lôi đình.
Mộ Tư Khiêm gây áp lực cho Hứa Nguyệt Nhi, nếu không đặt tên cậu ta trước Hồ Tiểu Vân thì sẽ ngừng diễn.
Phía Hứa Nguyệt Nhi gây áp lực cho Giang Ngọc, hy vọng Giang Ngọc có thể thương lượng về thứ tự sắp xếp tên, suy cho cùng Hứa Nguyệt Nhi bọn họ cũng không dám đắc tội với giải trí Đào Tử, mà Giang Ngọc hiện giờ vẫn ở thế yếu – Hợp đồng của Hồ Tiểu Vân đã ký rồi, cô ấy không thể vi phạm hợp đồng ngừng diễn được, phía bên Hứa Nguyệt Nhi hoàn toàn có thể dựa vào hợp đồng kéo chết Hồ Tiểu Vân.
Tất nhiên, những người trong ngành giải trí chắc chắn sẽ không làm đứt việc này.
Thật ra Giang Ngọc cũng là người đại diện có tiếng tăm, tương lai hẳn sẽ ở trong vòng, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, chuyện này làm đứt, ngược lại sẽ khó mà ăn nói.
Vì vậy bên Hứa Nguyệt Nhi cũng không hoàn toàn nghiêng về phía Mộ Tư Khiêm, mà trực tiếp ném vấn đề này cho Giang Ngọc: Nếu hắn trong ba ngày có thể tìm được nam chính thích hợp, MV này sẽ tiến hành quay bình thường theo hợp đồng.
Trong đầu Giang Ngọc rất lo lắng, nội trong ba ngày tìm nam chính thích hợp?
Đây không phải là làm khó người ta sao!
Tìm nam chính đó, không phải tùy tiện nhặt được ở trong thùng rác.
Bây giờ nam minh tinh vừa có danh khí vừa có ngoại hình, hầu hết đều đã chạy thông báo, Giang Ngọc sao có thể không biết? Sáng hôm nay bản thân đã thông qua mối quan hệ cá nhân để tìm, nhưng không có ai phù hợp cả.
Ngay lúc hắn đang sứt đầu mẻ trán, cánh cửa phòng khách vừa vang lên, như là có người bước từ ngoài vào.
Giang Ngọc không quay đầu lại, hắn biết là Kỷ Nguyên đã về, giống như mọi ngày, Kỷ Nguyên đã chạy xong rồi.
“Tôi nấu một ít chè đậu xanh để trong bếp, muốn uống chút không.” Giang Ngọc mở máy tính, giở kịch bản ra, nghiên cứu tỉ mỉ.
Máy tính của hắn đang chạy, trên đó là kịch bản và ngoại hình của nhân vật Tương Vương…
Gương mặt lạnh lùng, làn da tựa như sương tuyết, lông mi như mực vẽ, đôi mắt long lanh, bình tĩnh mà cẩn trọng…
Yên tĩnh mà tao nhã như xử nữ, hành động lại phiên nhược kinh hồng*…
Chú thích* Phiên nhược kinh hồng: ví von hành động uyển chuyển, như chim nhạn giật mình vỗ cánh bay đi
Trong giới giải trí này, ai có khí chất và ngoại hình phù hợp như vậy chứ…
Hắn nghe thấy tiếng động trong phòng bếp, cánh cửa bị Kỷ Nguyên mở ra.
Giang Ngọc trong tiềm thức ngẩng đầu muốn nói cái gì đó, nhưng đột nhiên nhìn thấy một đôi mắt bình tĩnh yên lặng.
Nếu không phải sống chung với Kỷ Nguyên hai tháng, Giang Ngọc tuyệt đối sẽ không tin, một con người lại có thể thay đổi lớn như vậy!
Hai tháng trước, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Kỷ Nguyên, đối phương vẫn còn là một chàng trai mập mạp mũm mĩm.
Nhưng người thanh niên đứng trước mặt hắn lúc này, dáng người thanh mảnh cân đối, xinh đẹp tinh tế, nhưng tính cách điềm đạm cẩn thận không phù hợp với độ tuổi của anh ta chút nào, mặt trắng như sứ, tóc đen như mực, giống như một món đồ sứ đắt tiền được đặt trong tiệm đồ cổ.
Khi đứng thẳng lưng, khí chất lại ngời ngợi, bình tĩnh, đoan trang mà xinh đẹp.
Gương mặt và khí chất này, nếu đặt trong giới giải trí, nhất định là tuyệt vời.
Ban đầu Giang Ngọc có hứng thú với anh, chính là vì cái khí chất ấy.
Điều đặc biệt nhất của Kỷ Nguyên là nằm ở đôi mắt, rất ít người có đôi mắt đen láy như vậy, giống như một hồ nước sâu, có thể trực tiếp nhìn người khác đến tận đáy lòng. Đôi mắt của anh luôn hờ hững mà điềm tĩnh, tính cách của anh lại điềm đạm mà sắc bén, chỉ đứng như vậy thôi, cũng khiến người khác cảm nhận được sự áp bức, không có cách nào nhìn thẳng được.
Dường như anh sinh ra là để mọi người nhìn lên, ngưỡng mộ sùng bái.
Lời Giang Ngọc đang định nói đột nhiên mắc kẹt ở cổ họng, cả người sững sờ mất một giây, trong đầu đột nhiên xuất hiện hình bóng của Kỷ Nguyên đấm quyền ở trong sân, so sánh với hình ảnh hiện tại anh đang im lặng bưng chén chè đậu xanh: Nhàn như xử nữ, phiên nhược kinh hồng…
Tám chữ này đột nhiên hiện lên trong đầu hắn.
Một ý nghĩ lóe nhanh lên: Chính là anh ta.
Ngay lúc này, ý nghĩ gian xảo của Giang Ngọc lại xuất hiện, quyết định nói chuyện diễn xuất với Kỷ Nguyên!
Khoảng hai tuần Giang Ngọc chưa gặp Kỷ Nguyên, vì thế hiện tại chính là cảm giác gặp lại sau một thời gian dài.
Cảm giác này đến từ sự thay đổi của Kỷ Nguyên, phải rồi, sự thay đổi của anh quá lớn, hầu như mỗi ngày một hình dạng, vậy nên chỉ cần hai tuần không gặp, đã đem lại cho Giang Ngọc cảm giác như cách một thế hệ!
Tuy Giang Ngọc ở trong giới giải trí gặp qua không ít người giảm cân thành công, ví dụ như lột xác thành mỹ nữ.
Đều phải ngạc nhiên trước dung mạo vốn có của Kỷ Nguyên.
Hắn cố gắng kìm nén sự dậy sóng trong lòng, cố hết sức nói ra một cách bình tĩnh: “Chúc mừng anh, xem ra anh đã giảm cân thành công rồi, tôi nhớ lần trước khi nhìn thấy, anh vẫn chưa ốm như thế này.”
Kỷ Nguyên “Ừm” một tiếng, trong tay anh đang bưng hai chén chè đậu xanh, đưa cho Giang Ngọc một chén.
Giang Ngọc ăn hai miếng, nhướng mày nói: “Haizz, có luyện được cơ bụng không? Tôi nói anh gầy đến cái mức như vậy, nhìn cũng khá cân đối.”
Thật ra nếu hắn không nói, Kỷ Nguyên cũng không có ý định giảm cân tiếp.
Mục tiêu ban đầu của anh là giảm cân để trông giống như kiếp trước, hiện tại không khác với kiếp trước là bao, thậm chí ngay cả nốt ruồi son ở môi dưới cũng giống hệt.
Kỷ Nguyên cũng không nghĩ đến, anh xuyên qua nơi này, khuôn mặt vẫn không thay đổi chút nào.
Cũng không biết kiếp trước có bức chân dung nào của anh lưu truyền đến hiện nay không… Người hiện đại sẽ không cảm thấy anh ấy giống y hệt vị bạo chúa triều Đại Chu chứ?
Ây, quá dọa người rồi, bản thân Kỷ Nguyên cũng cảm thấy có hơi đáng sợ.
Giang Ngọc nhanh chóng ăn xong chè đậu xanh, nhân lúc Kỷ Nguyên vẫn còn ở trong phòng khách, chưa chạy đến thư phòng đọc sách, hiện tại cũng chưa đi quan sát hạt châu của mình, nhanh chóng đi vào vấn đề: “Kỷ Nguyên, chuyện trước kia tôi nói với anh, anh suy nghĩ như thế nào? Anh bây giờ cũng tương đối gầy rồi, nếu như có suy nghĩ muốn vào giới giải trí, tôi có thể giúp anh sắp xếp một chút.”
Giang Ngọc cố ý nói thêm: “Tất nhiên, tôi tôn trọng ý kiến của anh. Tôi chỉ đưa ra đề xuất với tư cách là một người bạn, nếu anh có suy nghĩ khác, tôi cũng sẽ ủng hộ anh.”
Ai mà biết được Kỷ Nguyên không chút do dự, gật đầu ngay lập tức: “Được.”
Giang Ngọc thậm chí còn chưa kịp phản ứng, hắn trong nháy mắt đã nuốt nước bọt làm công tác chuẩn bị, thao thao bất tuyệt đủ các lý do để thuyết phục Kỷ Nguyên, kết quả Kỷ Nguyên đã lập tức đồng ý.
“…Hả?”
Kỷ Nguyên thong thả ung dung nói: “Tôi nói tôi đã nghĩ qua rồi, tôi không bài xích việc gia nhập vào giới giải trí, cũng không bài xích việc trở thành diễn viên.”
Suy cho cùng lời nói của Giang Ngọc rất có lý, bản thân đã giải quyết được một vấn đề lớn, chính là quản lí vóc dáng.
Hiện giờ đã giảm cân thành công rồi, Kỷ Nguyên cũng phải suy đến hậu sự khi sinh sống ở thời đại này.
Trước đây Giang Ngọc đề xuất anh làm diễn viên, Kỷ Nguyên có hơi băn khoăn, không đưa ra câu trả lời trực tiếp.
Bởi vì khi đó anh ấy vẫn có kế hoạch mở bệnh viện và võ quán, nhưng tuần trước ở trên đường gặp Quý Tuân, sau khi nhìn thấy Điều Tử dẫn người đến cửa phá quán, suy nghĩ mở võ quán của Kỷ Nguyên đã tan biến.
Anh chỉ có một mình trên thế giới này, mở võ quán lại yêu cầu phải quen biết một số người có thế lực, bao gồm đút lót chính quyền, đối phó với bọn côn đồ, … Nếu như không có người quen biết và biện pháp, chắc hẳn sẽ gặp rắc rối khi mở võ quán ở Kiến Kinh.
Mặc dù võ công của anh cao, nhưng một mình chiến đấu đến cuối con đường, cứ như vậy cũng không phải biện pháp.
Kỷ Nguyên không sợ phiền phức, chỉ là trước mắt anh đã có sẵn nhân mạch là Giang Ngọc, cần gì phải yêu cầu xa.
Đến nỗi bác sĩ, Kỷ Nguyên cũng hiểu rõ.
Thời đại này và thời đại trước kia không giống nhau, không phải muốn khám bệnh cho người khác là có thể làm được, điều kiện hành nghề y rất phức tạp, cần nhiều thời gian học tập.
Kỷ Nguyên cũng có tìm hiểu, thời đại này chủ yếu dựa vào y học phương Tây, mặc dù anh là Cửu Ngũ, kiến thức uyên bác, năng lực học tập mạnh hơn người người thường rất nhiều, nhưng tư duy đã ăn sâu bén rễ của thế hệ cũ vẫn không có cách nào thay đổi được.
Muốn tiếp thu kiến thức y học phương Tây, thời gian ít nhất cũng mất hai năm.
Kỷ Nguyên không có nhiều thời gian để lãng phí.
Vì vậy, tổng thể lại, đồng ý với con đường của Giang Ngọc, mới là sự lựa chọn thận trọng nhất, an toàn nhất.
Vẻ mặt của Giang Ngọc dần dần xuất hiện sự vui sướng, có phần khó tin: “Anh đồng ý?”
Kỷ Nguyên không keo kiệt cho hắn một nụ cười, xem như ngầm thừa nhận.
Giang Ngọc mấy năm nay đã ký hợp đồng với rất nhiều nghệ sĩ, cũng đào tạo ra rất nhiều minh tinh có tên tuổi, nhưng mấy năm đó không giống như lúc này, trong lòng thế mà lại sinh ra cảm giác một thằng nhóc lần đầu biết yêu!
Là một thẳng nam, biểu hiện của Giang Ngọc chính là thà gãy chứ nhất quyết không cong.
Hắn chỉ đơn giản là cảm thấy vui vẻ, bởi vì hắn biết Kỷ Nguyên là con át chủ bài, hắn sẽ tiếp tục con đường làm người đại diện vương bài, chỉ cần thế này thôi đã có thể giúp hắn vượt qua sóng gió, đăng quang ngôi vị vương bài lần nữa!
Sau khi Kỷ Nguyên đồng ý, Giang ngọc kìm nén tâm tình kích động, ngay lập tức giải thích cho Kỷ Nguyên những vấn đề khó khăn mà hắn đang gặp phải.
Thật sự muốn ngủ thì có người đến tặng cái gối!
Giang Ngọc đột nhiên cảm thấy tảng đá trong lòng mình đã rơi xuống, hắn đơn giản là nói lại nội dung của Hồ Tiểu Vân và Mộ Tư Khiêm cho Kỷ Nguyên, sau đó là sắp xếp cho Kỷ Nguyên tài nguyên nam chính diễn trong MV này.
Nghe đến đây, sắc mặt của Kỷ Nguyên hơi thay đổi: “Hợp tác với Hồ Tiểu Vân?”
Trong kịch bản MV đó của Hồ Tiểu Vân, nhân vật nam chính không phải là… Là chính mình sao?!
Giang Ngọc nhìn thấy sắc mặt anh thay đổi, thăm dò hỏi một câu: “Đúng vậy, anh không muốn hợp tác với Hồ Tiểu Vân?”
Kỷ Nguyên không muốn gây hiểu lầm, lại sợ bản thân từ chối quá nhanh thì coi thường Hồ Tiểu Vân, vì vậy anh đã đưa ra một câu trả lời thích hợp: “ Không có, hơi bất ngờ thôi.”
Thật sự quá bất ngờ…
Chuyện “Mình tự diễn chính bản thân” này cả đời mấy ai gặp qua được một lần.
Giang Ngọc nói: “Không có vấn đề gì thì tốt rồi!”
Hắn thở phào nhẹ nhõm, “Lúc trước anh đã hiểu sơ qua kịch bản rồi, ngày mai tôi sẽ in ra kỹ hơn cho anh.”
Giang Ngọc biết Kỷ Nguyên thích đọc giấy, không sử dụng các sản phẩm điện tử: “Tiếp theo tôi sẽ nói sơ qua về kế hoạch quay phim của đoàn phim cho anh, ngoài ra còn có một số quy tắc và quy trình quay phim. Muộn một chút, tôi sẽ sửa sang lại một ít tài nguyên và thiết bị định vị cho người chuẩn bị ra mắt, còn ký hợp đồng …”
Chuyện ký hợp đồng của Kỷ Nguyên được gấp rút hoàn thành trong vòng hai ngày, Giang Ngọc làm việc nhanh như chớp, chỉ sợ tốc độ chậm một chút thôi Kỷ Nguyên sẽ đổi ý, ngay lập tức trói buộc Kỷ Nguyên ở phòng làm việc truyền thông Cinderella.
Sau khi Hồ Tiểu Vân biết chuyện này còn đặc biệt đến hoan nghênh Kỷ Nguyên, kết quả không nhận ra Kỷ Nguyên sau khi giảm cân, miệng há to có thể nhét nổi quả trứng gà, khiếp sợ mà ôm vách tường.
Giang Ngọc đưa anh đi dạo một vòng phòng làm việc truyền thông Cinderella.
Phòng làm việc nằm trong cao ốc Ngân Hà, tầng mười bảy.
Cao ốc Ngân Hà tổng cộng có bốn tòa, toàn bộ đều là bất động sản của Ứng Thị, ngoài phòng làm việc Cinderella, giải trí Đào Tử cũng nằm ở đây, tòa A11,12,13, cả ba tầng đều là khu vực làm việc của giải trí Đào Tử.
Phòng làm việc Cinderella chỉ chiếm một tầng, tầng trên và tầng dưới là Thẻ Bài Thiếu Niên và Truyền thông Thời Gian, cả hai đều là những công ty truyền thông trong giới giải trí.
Giang Ngọc giới thiệu: “Khi đi làm sẽ thường xuyên thấy những nghệ sĩ khác, anh quen biết thì chào hỏi họ một câu, không biết cũng chẳng sao. Nhưng đến lúc chạy thông báo bận rộn, không thể nào quay về phòng làm việc, bên này là phòng trà, đối diện là phòng quan hệ công chúng, tiếp theo chỗ này là nơi diễn ra hoạt động, chịu trách nhiệm liên hệ với tài khoản marketing, thủy quân, còn có cả fan club, những cái này anh không cần hiểu đâu, tôi chỉ nói một chút thôi…”
Giới thiệu xong phòng làm việc, Giang Ngọc lại dẫn đến một thiếu niên nhìn có vẻ nhút nhát, hướng nội, nhìn qua hình như mới tốt nghiệp đại học.
“Đây là Khâu Khê, cậu gọi cậu ấy là Tiểu Khê là được rồi, đứa em họ ở xa của tôi, chuyên ngành người đại diện ở học viện điện ảnh Kiến Kinh, năm nay mới vừa tốt nghiệp, đang tìm chỗ thực tập, tôi để cậu ấy ở đây làm một thời gian ngắn, bây giờ làm trợ lý cho anh, có chuyện gì thì tìm cậu ấy hoặc tìm tôi.”
Giang Ngọc chỉ tay về phía Kỷ Nguyên nói: “Đây là Kỷ Nguyên.”
Sau khi hai người chào hỏi nhau, Giang Ngọc nói: “Tối nay về thu dọn đồ đạc, ngày mai đến trường quay để quay MV. Tiểu Vân à!” Hắn ngã người ra phía sau: “Cô hỏi rõ Mộc Tử ngày mai có thời gian không, để cậu ấy đi theo cậu trang điểm!”
“Ồ… Anh nói nhiều quá đấy mẹ Giang! Đều đã nói mấy lần rồi! Tôi nhớ rồi!” từ xa đã nghe thấy tiếng hồi âm vang vọng của Hồ Tiểu Vân.
Giang Ngọc:…
Khâu Khê nhịn không được cười một cái, Giang Ngọc trừng mắt với cậu: “Nhóc cười cái gì, nếu Hồ Tiểu Vân là con gái tôi, nhóc chính là đứa con thứ! Nhóc ăn bám!”
Kỷ Nguyên cũng nở nụ cười, nhưng không phải bị Giang Ngọc chọc cười, anh chỉ cảm thấy bây giờ rất tốt.
Là rất tốt, cuộc sống thật sự không tồi.
Sau khi sắp xếp trợ lý, chuyên gia trang điểm và thợ làm tóc cho Kỷ Nguyên, việc quay MV “Đào hoa kiếp” cũng vô cùng cấp bách.
Sáng sớm hôm sau, Giang Ngọc cẩn thận dẫn theo Kỷ Nguyên, gọi Tiểu Lâm lái chiếc xe, cả đoàn người đến chỗ quay phim.
Đoàn đội của Hứa Nguyệt Nhi cũng đã đến, Giang Ngọc sau khi xuống xe thì chào hỏi mấy câu với Hứa Nguyệt Nhi.
Cô ca sĩ nhỏ trong giới âm nhạc này quay đầu tò mò liếc nhìn Kỷ Nguyên, sau đó ánh mắt hơi nhếch lên, tiếp theo là cười tươi như hoa, càng thêm nhiệt tình với Giang Ngọc.
Phản ứng của cô ấy nằm trong dự kiến của Giang Ngọc, trước đây bởi vì thời gian quá gấp, sau khi quyết định đổi nam chính, Giang Ngọc chỉ gửi vài tấm hình của Kỷ Nguyên cho phòng làm việc của Hứa Nguyệt Nhi, đối phương rõ ràng lo lắng ảnh của Kỷ Nguyên là lừa đảo.
Suy cho cùng thì giới giải trí có nhiều ảnh lừa đảo như vậy, không phải ai cũng như Ứng Thư Hoán, xinh đẹp giống ma nơ canh.
Bây giờ nhìn thấy Kỷ Nguyên, đoàn đội của Hứa Nguyệt Nhi rất hài lòng, nói với Giang Ngọc: “Phòng hóa trang ở phía sau, bây giờ có thể đang dựng cảnh, lát nữa tôi sẽ quay cảnh đầu tiên.”
Cảnh đầu tiên là Tương Vương hồi triều, nữ chính lén lút ra khỏi nhà, chạy đến tường thành nhất kiến chung tình với Tương Vương.
Tên của ca khúc là “Đào hoa kiếp”, đúng như tên gọi, cần rất nhiều hoa đào, tốt nhất là nhiều đến nỗi hoa bay đầy trời. Tất nhiên, không thể thiếu cây đào, mùa này chưa có cây đào, vì vậy hoa ở trên cây đều là giả, nhưng đủ để làm như thật.
Tổ đạo cụ mấy hôm trước vẫn còn đang bận việc, bởi vậy khi Kỷ nguyên lần đầu tiên đến hiện trường, không phân biệt được đâu là hoa thật, hoa giả.
Chỉ là quay MV, không phải quay phim truyền hình và điện ảnh, vì vậy không cần đọc kịch bản, cũng không hạn chế yêu cầu gì với diễn viên, dù sao hậu kỳ cũng đều là lời hát, không có lời thoại, tất cả đều dựa vào ánh mắt để diễn.
Giang Ngọc dẫn Kỷ Nguyên đến phòng hóa trang, trong lòng bỗng nhiên sốt ruột, bắt đầu lo lắng kĩ năng diễn xuất của Kỷ Nguyên.
Phải rồi, kế hoạch ban đầu của Giang Ngọc là sắp xếp cho Kỷ Nguyên một lớp học diễn xuất trước khi ra mắt.
Kết quả Kỷ Nguyên nhanh chóng đồng ý, mà tình cờ lại gặp phải rắc rối của Mộ Tư Khiêm, làm loạn hết trình tự sắp xếp ban đầu của Giang Ngọc, chỉ có thể căng da đầu trước đẩy Kỷ Nguyên ra.
Sau khi vui vẻ, hắn bắt đầu lo lắng như một người mẹ.
Có nóng vội quá không?
Mặc dù đã dạy cho Kỷ Nguyên một số kĩ năng diễn xuất cơ bản rồi, hơn nữa MV cũng không bắt buộc lời thoại, tính cách của Tương Vương cũng khá giống với Kỷ Nguyên…
Theo lý mà nói chắc sẽ diễn được.
Nếu Kỷ Nguyên không phù hợp với tạo hình cổ trang thì sao?
Khuôn mặt của Kỷ Nguyên rất ưu tú, thuộc loại có thể cân hết mọi góc nhìn, nhưng trước đây anh chưa có tạo hình cổ trang, có những người sinh ra đã không hợp với tạo hình cổ trang, nếu Kỷ Nguyên như vậy thì sao?
Giang Ngọc cau mày, trong lòng loạn hết cả lên, nhịn không được vào phòng hóa trang hỏi chuyên gia trang điểm mấy câu: “Kỷ Nguyên thuộc kiểu mặt rõ nét, khi trang điểm cố gắng giữ nguyên đường nét trên khuôn mặt của anh ấy, đừng quá mơ hồ.”
Mộc Tử nói: “Biết rồi!”
Cậu ấy chuyên tâm trang điểm cho Kỷ Nguyên, vừa thở dài vừa trang điểm: “Nguyên Nguyên, trạng thái da của anh rất tốt, là tự nhiên hay chăm sóc kĩ vậy?
Kỷ Nguyên bỏ qua hai chữ “Nguyên Nguyên”, bình tĩnh nói: “Là tự nhiên.”
Thợ trang điểm tỏ ra ngưỡng mộ: “Thật tốt quá. Chết tiệt, cái mũi này cũng quá tuyệt rồi, nốt ruồi son trên môi cũng rất đẹp, ôi, lông mi dài quá… Anh thật sự không cần trang điểm cũng được!”
Kỷ Nguyên kiên nhẫn chịu đựng sự ồn ào của Mộc Tử, sua khi trang điểm xong, đợi nhà tạo mẫu đến đội tóc giả cho anh.
Nhìn bản thân trong gương từ tóc ngắn thành tóc dài, Kỷ Nguyên có chút thất thần, như thể nhìn bản thân đã nhìn thấu mình ở kiếp trước qua gương.
Nhà tạo mẫu tóc kinh ngạc cảm thán một câu: “Cậu rất hợp với tạo hình cổ trang… cứ như từ cổ đại bước ra vậy.”
Kỷ Nguyên lấy lại tinh thần, cụp mi mắt xuống, lặng lẽ châm biếm: Bởi vì tôi chính là từ cổ đại đến mà.
Một lúc sau, anh đột nhiên nói: “Buộc tóc đuôi ngựa cao đi, ở đây tết một lọn tóc.”
Nhà tạo mẫu tóc vốn chuẩn bị buộc tóc đuôi ngựa buộc thấp cho Kỷ Nguyên, nghe nói thì sững lại một lúc, sau đó thử buộc tóc đuôi ngựa cao, quả nhiên phát hiện ra buộc tóc đuôi ngựa cao càng hợp với tạo hình của “Tương Vương” hơn.
Nhà tạo mẫu thuận miệng khen: “Không hổ là diễn viên, phỏng đoán nhân vật sâu sắc hơn chúng tôi…”
Trong lòng Kỷ Nguyên tiếp tục châm biếm: Không phải là phỏng đoán nhân vật, là làm cho bản thân.
Sau hơn bốn mươi phút, Giang Ngọc ở bên ngoài phòng hóa trang như chàng trai chờ vợ mình sinh.
Ngay khi nhìn thấy cửa mở, còn chưa trêu chọc phó đạo diễn, đã lập tức nhìn về phía cửa.
Kỷ Nguyên trong trang phục cổ trang xuất hiện trước mặt mọi người.
Quần áo được dùng là trang phục của thời Chu, rõ ràng là bộ trang phục màu đỏ, mặc trên người Kỷ Nguyên lại lộ ra một chút khiêm nhường, chỉ làm tôn lên làn da trắng như sương tuyết của anh ấy.
Cổ hẹp tay bó, thắt lưng da, thân kiếm dài, ủng da mũi tròn, tóc đuôi ngựa buộc cao, tóc mái che một phần bím tóc nhỏ, sợi tua bằng tơ vàng quấn lấy, mặt dây chuyền làm bằng ngọc ở thắt lưng nhẹ nhàng đung đưa theo từng bước chân.
Hơi thở của Giang Ngọc đột nhiên đình trệ, phó đạo diễn lẩm bẩm “Chà chà”, phim trường liên tục vang lên những tiếng suýt xoa cảm thán cùng với những người yên lặng giơ di động chụp hình Kỷ Nguyên.
Giang Ngọc nghiến răng nghiến lợi, thì thầm một tiếng: “Đệt!”
Nhặt được kho báu rồi.
Bảo bối của mình, con mẹ nó nhặt được bảo bối trong cửa hàng tiện lợi.
Kỷ Nguyên mặc trang phục của thời Chu, vô cùng phù hợp.
Giang Ngọc đi qua đi lại người anh hai vòng, cao hứng đến mức hài lòng gật đầu, giơ ngón tay cái lên: “Đẹp trai, quá đẹp trai!”
Mọi thứ đã sẵn sàng, Hồ Tiểu Vân cũng đã tạo hình xong, được dẫn đến chỗ đám người tập hợp.
Diễn viên quần chúng ở hai bên đường trồng đầy cây đào tự do hành động, cố gắng làm cho bản thân trở thành coni dân của triều Đại Chu.
Kỷ Nguyên và một số diễn viên quần chúng khác mặc áo giáp đứng ngoài cổng thành, anh cưỡi ngựa đi đầu, vài máy quay ghi hình đang điều chỉnh vị trí, tìm góc quay đẹp nhất của nhân vật.
Mùi hoa đào thoang thoảng tản ra trong không khí, có lẽ là hoa thật ở trong đó.
Kỷ Nguyên ngồi trên lưng ngựa, tận hưởng cảm giác quen thuộc vì đã lâu chưa được cưỡi ngựa, anh liên tục vuốt bờm ngựa, tạo tư thế thoải mái nhất trên lưng ngựa một cách thành thạo và khéo léo.
Điều này khiến các diễn viên quần chúng trong vai binh lính rất hâm mộ, họ nơm nớp lo sợ mà cưỡi ngựa, còn Kỷ Nguyên lại rất nhàn nhã, như thể lớn lên trên lưng ngựa, mọi người lần lượt nghĩ: Có phải anh ta đã luyện tập qua đúng không? Nam diễn viên này, khá vất vả!
Bên trong cổng thành cao lớn, đạo diễn lớn tiếng hét: “Chuẩn bị sẵn sàng! Cảnh thứ nhất, Tương Vương hồi triều, sẵn sàng… Diễn!”
Toàn bộ trường quay đều yên tĩnh lại, Kỷ Nguyên nhẹ nhàng kéo dây cương, đôi mắt hơi nhướng lên.
“Tin vui đây… Tương Vương thắng trận hồi triều rồi!”
Đột nhiên, lời thoại không giấu được vui sướng kia của NPC vang lên, Kỷ Nguyên biết rằng quá trình quay phim đã chính thức bắt đầu.
Một tiếng “Bùm”, cổng thành trước mặt Kỷ Nguyên dần dần mở ra, tạo nên một tiếng động lớn.
Một lúc sau, nghe thấy những âm thanh to dày, lảnh lót “Vù…vù…” từ trong cổng thành truyền ra.
Kỷ Nguyên nhận ra âm thanh này, đó là năm thứ hai mươi tám của Bảo Tông Đế, anh đánh đổ thuộc địa của Ngô quốc, thu quân về triều vào ngày hai mươi mốt tháng ba, gió lửa trên lầu cao thổi lên tiếng kèn.
Kỷ Nguyên nhớ rõ, ngày đó ở Trường An hoa đào nở rộ, gió thổi hoa bay đầy trời, khiến anh bị lóa mắt.
Anh đang ở giữa những cánh hoa bay.
Gặp được kiếp số của chính mình.
— Đó là đào hoa kiếp.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!