“Anh cũng không biết em đã phải nỗ lực biết bao nhiêu mới không hét thành tiếng ở trước mặt Ứng Thư Hoán đâu, nếu không phải máy quay đang ghi hình, em đã chạy qua xin chữ ký từ lâu rồi!” Hồ Tiểu Vân vừa rời khỏi tổ tiết mục liền lộ nguyên hình, ôm điện thoại “ô ô ô” cảm khái một phen.
Giang Ngọc xoa xoa đầu đối phương: “Tiểu Vân nhà ta lớn rồi, hiểu chuyện rồi.”
Hồ Tiểu Vân: “Anh đừng có xoa đầu em, giờ em phải lên Weibo cập nhập thông tin ngay lập tức.”
Hai ngày trôi qua, độ nóng của tin tức Ứng Thư Hoán tham gia Tổng Nghệ mới dần dần biến mất.
Bất quá chị em Cấm Vệ Quân vẫn chấn động như cũ, nghĩ nát óc cũng không ra tại sao một người không ưa thích Tổng Nghệ như Ứng Thư Hoán lại đáp ứng lời mời của Cùng nhau đi du lịch?
Chẳng lẽ biện pháp khẩn cầu trời xanh hằng ngày của các nàng đã thành công?
Nhưng mà, nếu idol nhà mình đã tham dự.
Thì đương nhiên là phải nỗ lực tuyên truyền rồi.
Có thể nói hậu viện hội Cấm Vệ Quân của Ứng Thư Hoán đã cày xong chương trình Cùng nhau đi du lịch ngay trong đêm, sau đó lên Weibo tổ chức một vài phương thức kiểm soát cùng quảng bá nhẹ nhàng, chuẩn bị chờ tới thời điểm chương trình được phát sóng liền đi khống bình các doanh tiêu hào.
Ừm, các nàng vẫn rất chờ mong biểu hiện của ca ca nhà mình trong chương trình đấy!
Trên xe, Giang Ngọc đem kịch bản cho Kỷ Nguyên.
Các kịch bản mà Giang Ngọc chọn lựa đều được kiểm soát cẩn thận.
Với địa vị của hắn trong giới giải trí, kịch bản tới trong tay đều là những vở tương đối tốt, nhân vật tham gia cũng rất có danh tiếng.
Hơn nữa Cinderella là phòng làm việc của chính Giang Ngọc, tài nguyên sở hữu đều là một tay hắn phân bổ nên cũng coi như tự mình dẫn dắt Kỷ Nguyên, đây chính là lý do vì sao một tân nhân tuyến dưới mới xuất đạo như Kỷ Nguyên lại có nguồn tài nguyên không tồi.
Lúc lên xe, Giang Ngọc đơn giản hỏi thăm vài câu về show Tổng Nghệ: “Ứng Thư Hoán không làm khó dễ cậu chứ?”
Trong ấn tượng của Giang Ngọc, dường như giữa Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên có mối quan hệ gì đó không thể nói ra, bất quá qua một lần chứng kiến thái độ của Ứng Thư Hoán đối với Kỷ Nguyên, hắn có thể nhìn ra được mối quan hệ này không mấy tốt đẹp.
Kỷ Nguyên lắc đầu, Giang Ngọc thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, tôi còn sợ hắn nhắm vào cậu đấy.”
Kỷ Nguyên không muốn lãng phí đề tài trên người Ứng Thư Hoán, cho nên chủ động dò hỏi: “Nhân vật khách mời kế tiếp của tôi là phim truyền hình gì thế?”
Giang Ngọc: “Cũng không thể nói là khách mời. Cậu diễn vai này cũng coi như nam năm đi, ở trong kịch bản vẫn có không ít phân lượng. Chỉ là đóng máy sớm, hắn là sư tôn của nam chính thời niên thiếu.
Nguyên bản kịch bản Giang Ngọc chọn cho Kỷ Nguyên là cuốn tiểu thuyết tiên hiệp《Kinh tiên》do một tác giả bên mảng nam tần có danh tiếng sáng tác.
Thời điểm mười mấy năm trước khi internet còn chưa phát triển, bộ tiểu thuyết này phải gọi là nổi như cồn khắp trời nam đất bắc, trở thành thanh xuân của cả một thế hệ người trẻ tuổi.
Lúc Giang Ngọc học sơ trung cũng bị《Kinh tiên》thu hút, thật ra nếu đặt nội dung cùng cốt truyện ở hiện tại thì cũng có chút quá hạn, nhưng hồi đó chính là một luồng vả mặt vừa được thăng cấp hoàn toàn mới, có thể nói là khai sơn tị tổ* của văn học mạng. Cho dù hiện tại để người xem đi đọc《Kinh tiên》, vẫn có không ít người mua như cũ.
*Ông Tổ sáng lập một môn phái nào đó, ở đây có nghĩa là người sáng lập.
Chuyện xưa của《Kinh tiên》phát triển rất dài, tổng cộng toàn văn hơn 600 vạn chữ, là một quyển tiểu thuyết dài kỳ.
Nam chính là cô nhi đạt tiêu chuẩn của viện Điểm Gia, mất cha mất mẹ, pháp bảo ma thuật, khúc dạo đầu đã chịu nỗi nhục bị từ hôn, đã thế đối tượng từ hôn còn phái người âm thầm đuổi giết, sau khi nam chính rơi xuống vách đá liền gặp được cơ hội đầu tiên trong đời, nam tử thần bí tại cốc nhỏ không người——cũng chính là sư tôn đầu tiên của hắn, nhân vật mà Kỷ Nguyên phải đóng: Long Nguyệt.
Giang Ngọc giải thích: “Nhân vật Long Nguyệt này bởi vì giai đoạn trước lên sân khấu sớm, cho nên vẫn có rất nhiều fan chân ái. Nhân khí của hắn ta cũng đứng trong top 5 của《Kinh tiên》, tổng thể mức độ hoàn thành nhân vật rất cao, tôi đã xem qua hình tượng của Long Nguyệt, cực kỳ thời thượng hút fan, nếu có thể diễn tốt nhân vật này, liền có thể trông cậy hắn mà trở nên nổi tiếng hơn một chút.
Sư tôn Long Nguyệt trong《Kinh tiên》, nguyên tác đã miêu tả như thế này: “Chí cao đến thanh minh nguyệt, chí thuần đến tính cô tuyết”.
Nguyên nhân là do tâm ma của bản thân Long Nguyệt nên sinh ra nhân cách thứ hai, một nhân cách thanh thuần như trăng sáng trên trời cao, cái còn lại cuồng ngạo như trận bạo tuyết.
Làm sư tôn của nam chủ, tính cách của hắn là thanh lãnh như trăng sáng, đơn thuần tựa giấy trắng, chưa từng rời khỏi cốc nhỏ hoang vắng nên uổng cho một thân bản lĩnh trên người, có lòng tốt cứu giúp nam chính lúc gặp đại nạn không chết, đã thế còn tận lực dạy dỗ nam chính tu luyện suốt mấy năm trời.
Tiếp đó, Long Nguyệt vì đồ đệ của mình mà rời khỏi cốc không người, bước chân vào chốn hồng trần, vì chưa từng gặp qua lòng người hiểm ác nên sau khi bị người ác ý chỉ dẫn, dần dần sinh ra nhân cách thứ hai, cũng chính là tâm ma của hắn, là nam nhân một thân hồng y như liệt hỏa, vừa càn rỡ vừa diễm lệ, trái ngược hoàn toàn với tính cách ban đầu của hắn.
Kỷ Nguyên một bên nghe Giang Ngọc phân tích nhân vật, một bên thả hồn vào cõi thần tiên.
Đặc biệt là lúc nhìn đến câu “Chí cao đến thanh minh nguyệt”, anh lại nhớ tới một vị lão bằng hữu của mình, Tể tướng trẻ tuổi nhất của triều Đại Chu: Giang Ánh Nguyệt.
Nhân vật Long Nguyệt này chẳng những có tính cách giống Giang Ánh Nguyệt, mà ngay cả trong tên cũng mang một chữ “Nguyệt”.
Giang Ngọc lo lắng: “Cậu trước kia cũng chưa từng khiêu chiến qua kiểu nhân vật như thế này, không biết sẽ diễn thành cái dạng gì. Có cảm giác nhân vật Long Nguyệt vẫn rất khó lý giải, chúng ta tranh thủ tận lực lấy nhân vật này về trong tay vậy.”
Mặc dù hắn có thể cung cấp tài nguyên này cho Kỷ Nguyên, nhưng vẫn phải vượt qua cửa ải của tổ đạo diễn《Kinh tiên》bên kia, trước lúc khởi quay sẽ tới làm một cuộc phỏng vấn nho nhỏ, tuy trước mắt đã tạm thời nhận định là Kỷ Nguyên, nhưng nếu xuất hiện diễn viên tốt hơn, tổ đạo diễn vẫn có thể đổi người như thường.
“Đúng rồi, phải nói với cậu một chút, nam chính của bộ phim này chính là Lục Giác Hành.” Giang Ngọc do dự bổ sung một câu, dẫu sao theo hiểu biết của hắn, Kỷ Nguyên đối với Lục Giác Hành dường như có một loại cảm giác vi diệu nào đó.
Quả nhiên, lúc hắn vừa dứt lời, sắc mặt của Kỷ Nguyên liền thay đổi.
Mặc dù không quá rõ ràng, nhưng Giang Ngọc vẫn có thể nhìn ra được.
Tâm tình của Kỷ Nguyên nháy mắt trở nên phức tạp, đặc biệt là thời điểm nhớ tới khuôn mặt y hệt sư huynh kia của Lục Giác Hành.
Kỷ Nguyên không biết giữa Lục Giác Hành cùng sư huynh có quan hệ gì hay không, là không biết…….. Cũng là không dám biết.
Nhưng mà, hai người đều ở cùng một giới giải trí, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, nếu bản thân luôn cố tình tránh mặt đối phương, ngược lại sẽ có vẻ như chính mình có vấn đề.
Chuyện kiếp trước đều đã qua rồi, Kỷ Nguyên tự trấn an bản thân, coi như một cơn gió mà quên đi vậy, hiện tại có thể bắt đầu lại một lần nữa.
Hồ Tiểu Vân ngồi bên cạnh bổ sung thêm: “Mấy năm nay Lục Giác Hành rất tích cực nhỉ, có cảm giác hắn cứ tiến tổ không ngừng ấy. Không phải《Thiên hạ》vừa đóng máy sao, giờ lại tới đoàn phim《Kinh tiên》rồi.”
Giang Ngọc: “Hiện tại Lúc Giác Hành cũng được coi như là một thế hệ tiểu sinh lưu lượng trong đỉnh lưu, hơn nữa người này vừa có thực lực vừa có kỹ thuật diễn, trải nghiệm cảm giác đóng phim chung với hắn vẫn luôn không tồi. Điểm này cậu không cần lo lắng.” Giang Ngọc nói với Kỷ Nguyên: “Nam chính cùng Long Nguyệt về cơ bản là diễn giai đoạn đầu, là thời điểm nam chính còn nhỏ, chỉ có một nửa cảnh là diễn với Lục Giác Hành, nói không chừng diễn với tiểu nam chính còn nhiều hơn ấy.”
Hắn nói xong cũng không biết nhớ đến cái gì, lắc lắc đầu: “Mấy năm nay chính sách văn hóa buộc chặt, kỳ thật điện ảnh đã không dễ làm như trước, lỗ vốn phá sản quá nhiều, muốn nổi tiếng trong một đêm còn khó hơn lên trời, dư luận còn có kiểu thích chơi trò văn chương, đừng nói là kiếm tiền, không bị người khác báo cáo là tốt lắm rồi.”
“Thời hoàng kim của điện ảnh đã trôi vào dĩ vãng, kết quả mấy năm nay tư bản nhiễu loạn thị trường, sản phẩm truyền bá ra ngoài đều chẳng nên hồn gì, vở tốt đều rất khan hiếm, mật ít ruồi nhiều, rất nhiều nghệ sĩ đều trở lại quay phim truyền hình, tới rất nhanh, còn có thể xoát một đợt quốc dân độ. Thật ra tôi đã lên kế hoạch cho cậu, quay phim truyền hình thu hút người xem rồi lại nhảy qua vòng điện ảnh.”
Chẳng qua, vòng điện ảnh không dễ nhảy như vậy.
Rất nhiều diễn viên có chút hành tựu bên mảng phim truyền hình chuyển qua đóng phim điện ảnh, cuối cùng đều không xứng với vốn gốc, thậm chí còn thu được xưng hô độc dược của phòng bán vé.
Kỷ Hi chính là một trong số đó, anh ta cũng được coi là nổi khắp trời nam đất bắc, đỉnh cấp lưu lượng bước ra từ show tuyển tú, từng quay qua mấy bộ phim thần tượng, chỉ tiếc là thời điểm chuyển qua đóng phim điện ảnh đã thất bại hoàn toàn. Giải trí Đào Tử cấp cho anh ta tài nguyên của mấy bộ đại chế tác, toàn bộ đều bị Kỷ Hi diễn đến rối tung rối mù.
Khoảng cách tới vòng điện ảnh của Kỷ Nguyên còn rất xa vời, trước mắt Giang Ngọc không cần phí sức lo lắng đến vấn đề này.
Hắn bảo Kỷ Nguyên buổi tối trở về cân nhắc câu chuyện《Kinh tiên》một chút, tốt nhất là viết một bài phân tích về nhân vật Long Nguyệt, rồi từ từ cảm thụ, lý giải tâm tình của Long Nguyệt lúc đưa ra những quyết trước những ngã rẽ cuộc đời trong bối cảnh thời đại đó.
Kỷ Nguyên bận rộn tăng ca thêm mấy giờ để xem qua nguyên tác của《Kinh tiên》.
Kết cục của nhân vật Long Nguyệt này không được tốt lắm, hắn vì giết chết tâm ma của bản thân mà đứng yên cho đệ tử một kiếm giết chết chính mình.
Mối quan hệ tràn ngập nguy cơ của hai thầy trò rốt cuộc cũng bước tới hồi kết, tạo nên một kết cục ý nan bình.
Ở trong tiểu thuyết, cái chết của Long Nguyệt chết trở thành khúc mắc cả đời của nam chính. Ở bên ngoài tiểu thuyết, cái chết của Long Nguyệt biến thành bạch nguyệt quang trong lòng rất nhiều người.
Thảo nào Giang Ngọc nói nếu diễn tốt nhân vật này liền có thể nổi tiếng hơn một chút………
Quả thật là một nhân vật cực kỳ xuất sắc, chẳng khác gì tính cách người bằng hữu Giang Ánh Nguyệt của anh, cho nên mỗi khi Kỷ Nguyên đọc qua từng tiếng nói từng hành động của Long Nguyệt, luôn có một loại cảm giác quen thuộc không thể nói nên lời.
Anh thử nghiền ngẫm nội tâm Long Nguyệt một phen, chợt phát hiện rất dễ dàng, cái này không phải đi lý giải Giang Ánh Nguyệt muốn làm gì sao?
Kỷ Nguyên cùng Giang Ánh Nguyệt quen biết nhau mười mấy năm trời, chẳng lẽ còn không hiểu ngày thường cậu ta đang tính kế cái gì?
Sau khi đọc xong quyển tiểu thuyết, buổi phỏng vấn《Kinh tiên》cũng chính thức bắt đầu.
Giang Ngọc không có thời gian dẫn Kỷ Nguyên đi, chỉ đành để Khâu Khê đi cùng đối phương.
Địa điểm phỏng vấn là phòng tiếp khách của một khách sạn tráng lệ huy hoàng, cùng tới phỏng vấn còn có mấy nam minh tinh khá quen mắt, trên Weibo cũng có chút danh tiếng.
Ít nhất không có trong suốt như Kỷ Nguyên.
Đối với buổi phỏng vấn này, Kỷ Nguyên rất nắm chắc trong lòng.
Nếu chỉ yêu cầu anh bắt chước Giang Ánh Nguyệt, anh có thể bắt chước cực kỳ giống, thậm chí là giống nhau như đúc.
Ở phương diện kỹ thuật diễn, như Giang Ngọc nói, anh là một diễn viên trời sinh cực kỳ có linh khí. Không một ai có thể giống anh, đem kịch bản diễn phi thường có cảm giác chân thật, khiến cho mọi người như bị cuốn hút vào trong đó.
Bởi vậy, Kỷ Nguyên thuận lợi kết thúc cuộc phỏng vấn—— bản thân cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu, cộng thêm biểu hiện chuẩn xác, lấy nhân vật Long Nguyệt không khó chút nào.
Trước lúc rời đi, Kỷ Nguyên quan sát biểu tình đạo diễn, phó đạo diễn cùng tác giả nguyên tác một chút, bỗng nhiên trong lòng hơi lo lắng.
Bởi vì Khâu Khê đột nhiên có chuyện bên trường nên đã gọi taxi tới đó.
Bây giờ Kỷ Nguyên cũng không cần trợ lý đi theo, vì thế một mình chậm rãi bước đi trên con đường cái, bắt đầu nhớ lại biểu hiện lúc nãy của bản thân.
Nếu không có vấn đề gì lớn, nhân vật Long Nguyệt này sẽ là anh.
Lúc đang đi, đột nhiên giác quan thứ sáu của Kỷ Nguyên đột nhiên trở nên nhạy bén, theo bản năng ngẩng đầu lên.
Bất tri bất giác anh đã ra bên ngoài tiểu khu, mà trên ban công tầng bốn của tiểu khu này, có một đứa trẻ không đến ba tuổi đang nằm bò ở đó.
Đứa bé không nhận thức được nguy hiểm, còn dùng tay chân bò ra bên ngoài ban công, rất nhanh, nửa người đã dò ra ngoài.
Nội tâm Kỷ Nguyên nhảy dựng lên, theo bản năng tiến lên mấy bước, ngó trái ngó phải, sau khi phát hiện bốn phía đều không có người liền dồn sức xuống chân một chút, sau đó nhảy qua bờ rào của tiểu khu.
Kiếp trước, võ công của Kỷ Nguyên đã được luyện tới đỉnh cao, dáng người học võ linh động nhẹ nhàng, thân nhẹ như yến, lúc trèo tường hay tiếp đất đều giống như tờ giấy mỏng. Chỉ thấy anh nhảy từ bệ điều hòa này đến bệ điều hòa khác cực kỳ linh hoạt, không phát ra chút tiếng động nào, yên lặng tựa như một chú mèo nhanh nhạy.
Chỉ là mũi chân vừa chạm xuống đất liền phi thân ra bên ngoài, nháy mắt đỡ được đứa bé đang rơi xuống.
Phù……. May là đuổi kịp.
Kỷ Nguyên thở phào nhẹ nhõm, một bàn tay nắm lấy lan can, một bàn tay ôm lấy đứa bé, nhẹ nhàng bế vào trong nhà, đặt lên sô pha, thuận tiện khép cửa ra ban công lại, phòng ngừa phát sinh chuyện ngoài ý muốn thêm lần nữa.
Tầng bốn, khoảng cách hơn mười mét, Kỷ Nguyên dùng năm giây ngắn ngủi liền phi tới nơi, nếu một màn này bị người khác nhìn thấy, hẳn là sẽ chấn động đến mức không nói nên lời, hơn nữa khẳng định còn liên tưởng đến một từ: Khinh công!
Đúng vậy, cái kỳ tích chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết ấy chớp mắt đã đã phát sinh bên ngoài tiểu khu.
Kỷ Nguyên đứng ở tầng bốn, đầu tiên là nhìn xem có camera không, sau đó quan sát xung quanh một chút, đồng tử đột nhiên co lại—— anh phát hiện trên con đường nhỏ bên kia, vẫn luôn có một người trẻ tuổi đang cầm điện thoại!
Nếu anh đoán không nhầm, từ tư thế cùng góc độ của người thanh niên này, hẳn là đối phương đã thấy toàn bộ quá trình hành động của Kỷ Nguyên, đã thế còn quay lại video!
Kỷ Nguyên hoàn toàn không muốn bại lộ sự thật bản thân biết võ công, chủ yếu là chẳng có ai ở thời đại này có trình độ như anh mà!
Sẽ bị coi là quái vật đấy……..
Ý niệm thoáng qua trong đầu, suy nghĩ đầu tiên của Kỷ Nguyên chính là không thể để người này chạy trốn.
Anh trực tiếp nhảy xuống từ tầng bốn, mượn mấy cái chướng ngại vật làm bệ đỡ giảm xóc, lặng yên không một tiếng động rơi trên mặt đất.
Người trẻ tuổi đứng bên đường nhỏ thông qua camera phát hiện ánh mắt của bản thân cùng Kỷ Nguyên đang đối diện nhau, lập tức cất bước bỏ chạy!
Thật đáng tiếc, mặc dù cậu ta rất nhanh nhạy nhưng Kỷ Nguyên còn thuộc tấm chiếu trên, cậu ta vừa xoay người đã bị Kỷ Nguyên túm lấy cổ.
Kỷ Nguyên xoay người đối phương lại, chợt phát hiện tên này là một cậu thiếu niên còn rất nhỏ tuổi, thoạt nhìn hẳn là mới mười chín, hai mươi tuổi gì đó, trên người khoác một thân hàng hiệu, thế mà lại làm mấy chuyện như đi chụp lén người khác.
Người trẻ tuổi cực kỳ khẩn trương che giấu điện thoại của mình: “Anh muốn gì? Tôi báo công an đấy!”
Kỷ Nguyên nhăn mày: “Đưa điện thoại đây!”
Biểu cảm người trẻ tuổi hoảng loạn: “Điện thoại cái gì, tôi không hiểu anh đang nói gì hết, tôi chỉ là đi ngang qua nơi này thôi, tôi cái gì cũng chưa nhìn thấy!”
Kỷ Nguyên: “…”
Lạy ông tôi ở bụi này phiên bản real.
Kỷ Nguyên không rảnh mà lằng nhằng với đối phương, trực tiếp duỗi tay đoạt lấy.
Vừa rồi người trẻ tuổi đã chứng kiến một màn võ công của Kỷ Nguyên, biết bản thân chắc chắn không đánh lại đối phương, vì thế hét loạn lên: “Anh đừng làm xằng làm bậy nha! Tôi sẽ kêu người đấy—— Tôi thật sự sẽ gọi người đấy! Anh lấy điện thoại của tôi cũng vô dụng thôi, loại máy của tôi đều có đồng bộ đám mây, cho dù anh xóa video trên máy tôi, tôi cũng có thể khôi phục lại!”
Sau một hồi la hét um xùm, Kỷ Nguyên chợt dừng tay.
Người trẻ tuổi run như cầy sấy hé mắt ra nhìn, gắt gao túm chặt điện thoại, gắt gao nhìn chằm chằm Kỷ Nguyên.
Một lúc sau, người trẻ tuổi nhấp nhấp môi như kiểu đưa ra một quyết định cực kỳ trọng đại, nuối nuốt nước miếng: “Đương nhiên, muốn tôi không truyền ra ngoài cũng được, trừ phi, trừ phi anh dạy tôi võ công. Anh dạy chiêu vừa rồi cho tôi, tôi liền không tiết lộ cho người khác.”
Người trẻ tuổi là tới nơi này để sưu tầm các phong tục tập quán, trong lúc vô tình lại quay được video Kỷ Nguyên cứu người, bị một màn khinh công hơn người của Kỷ Nguyên làm cho chấn động tại chỗ, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị đối phương “bắt cả người lẫn tang vật”.
Giây phút này, đại não của cậu ta không chịu khống chế, đầu óc vừa lóe lên, nhất thời nảy lòng tham, đưa ra loại uy hiếp ly kỳ như vậy đấy.
Kỷ Nguyên lớn tới chừng này còn chưa từng bị người uy hiếp kiểu này, hơn nữa còn là loại yêu cầu thái quá như vậy, lúc vừa nghe đối phương nói xong có hơi sửng sốt một chút, chỉ cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.
Người trẻ tuổi xổ xong một tràng liền nhắm tịt mắt lại: “Anh không thể giết người diệt khẩu, bây giờ là xã hội pháp trị! Anh, nếu anh giết tôi, ba tôi sẽ không bỏ qua cho anh!”
Lại thêm một phen trầm mặc nửa ngày, anh không am hiểu về thiết bị điện tử cho lắm, cũng không biết một màn vừa rồi của bản thân có thật sự giống như cậu thiếu niên này nói không, ngay lúc quay chụp đã được sao lưu.
Hơn nữa, quả thật Kỷ Nguyên cũng không muốn ở thế giới này bị cành mẹ đẻ cành con.
Anh đã bắt đầu dung nhập hiểu biết về thời đại này, cho nên hiểu rõ nếu đoạn video vừa nãy bị lan truyền trên mạng sẽ dẫn tới một trận thảo luận sóng to gió lớn ra sao.
Xử lý không tốt sẽ bị bắt tới học viện khoa học Trung Quốc làm nghiên cứu………. Trở thành cái gì mà đội trưởng Trung Quốc bla bla…….
Kỷ Nguyên vẫn còn có thời gian rảnh mà yên lặng phun tào một phen.
“Được thôi.” Kỷ Nguyên thong thả ung dung mở miệng, nếu là người quen thuộc anh liền có thể nhìn ra được, đây không phải là dấu hiệu tốt lành gì.
Người trẻ tuổi ngạc nhiên, không ngờ đối phương sẽ đáp ứng mình, cả người đều là một bộ dáng ánh sáng lấp lánh, chẳng khác gì một chú chó vừa được người vứt cho khúc xương mà nó hằng mong nhớ.
Nếu có thêm cái đuôi, hẳn là lúc này sẽ vẫy liên tục cho xem.
“Anh…….. Thật sự đáp ứng dạy võ công cho tôi hả?! Sư phụ, chúng ta thêm cái Wechat đi!”
Kỷ Nguyên sa mạc lời:…….. Ai là sự phụ cậu. Không cần làm ra vẻ thân thiết như thế đâu.
Nội tâm cậu thiếu niên biến hóa ngay lập tức, kích động đến mức hai mắt sáng như đèn pha ô tô, vội vàng móc điện thoại ra.
Kỷ Nguyên liếc nhìn giao diện điện thoại vừa được mở ra, tất cả đều là mấy thứ liên quan đến võ hiệp, còn có một quyển tiểu thuyết võ hiêp mà anh chưa đọc xong.
Hóa ra là một người có đam mê luyện võ…….
Kỷ Nguyên có chút “đổi mới” cách nhìn về người trẻ tuổi này, nở một nụ cười siêu cấp hiền lành: “Nhất định thân thể những người yêu thích võ thuật đều không quá kém.”
Người trẻ tuổi có chút xấu hổ, tự mình giới thiệu: “Tôi họ Thẩm, thẩm trong tam điểm thủy thẩm, Thẩm Huy Cảnh, anh gọi tôi Tiểu Cảnh là được rồi. Cái này Wechat của tôi, chúng ta add nhau đi!”
Kỷ Nguyên gật gật đầu, mở miệng nói: “Đưa di động đây.”
Tuổi tác của Thẩm Huy Cảnh không lớn lắm, cũng chỉ là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch mà thôi, nhìn qua chính là kiểu người chưa trải qua đòn hiểm của xã hội, sau khi cực kỳ cao hứng, quả nhiên ngốc hô hô mà đem điện thoại cho Kỷ Nguyên.
Vì thế giây tiếp theo, Thẩm Huy Cảnh liền phải trơ mắt nhìn điện thoại của chính mình bị bẻ thành hai nửa.
Không một chút do dự bẻ thành hai nửa!
Thẩm Huy Cảnh trợn tròn mắt.
Kỷ Nguyên đột nhiên nắm lấy cổ áo đối phương, cả người Thẩm Huy Cảnh run lên, như là dự cảm tới cái gì, liền kêu gào thảm thiết như heo bị chọc tiết.
Kỷ Nguyên: …….. Tôi còn chưa đánh cậu đâu.
Sắc mặt Thẩm Huy Cảnh trắng bệch: “Anh! Không phải anh vừa đáp ứng tôi sao! Vì cái gì còn muốn đánh tôi! Anh còn nói những chàng trai thích võ công đều không kém cỏi!”
Kỷ Nguyên tiếp tục bưng một khuôn mặt mỉm cười hiền hậu: “Đúng vậy.” Đã thế còn cường điệu nói: “Thân thể. Đều sẽ không tồi.”
Ngừng một chút, Kỷ Nguyên tiếp tục nói: “Thấy cậu một mực túm lấy không buông như thế, nói vậy không phải võ công cao hơn tôi, thì chính là ngứa đòn. Tôi cảm thấy là cái sau, cậu thì sao hả?”
Thẩm Huy Cảnh lệ rơi đầy mặt: “……….Đại ca, em biết sai rồi, có thể cho em một lần hối cải để làm lại từ đầu không.”
Kỷ Nguyên: Ha hả.
Trong con đường nhỏ, tiếng la hét thảm thiết của cậu thiếu niên như heo bị chọc tiết vang lên không ngừng.
Mười phút sau, Thẩm Huy Cảnh mặt mũi bầm dập ngồi xổm trên mặt đất, đem thiết bị điện tử chính mình sở hữu ra, ở trước mặt Kỷ Nguyên xóa sạch sẽ: “Đại ca……… Thật sự không còn nữa. Em chính là vô tình đến đây, tới chỗ này cũng chỉ để sưu tầm phong tục tập quán, anh xem phía trước em còn quay hơn mười phút kìa, chính là không may quay trúng anh, em thật sự không có ý định phát tán lên mạng đâu. Em chính là đầu óc bị chèn đá mới chạy đi uy hiếp…….. À không, mới nói ra những lời hỗn láo! Em thật sự biết sai rồi……”
Nội tâm cậu ta lệ chảy thành sông, hối hận không kịp: Nếu sớm biết người đàn ông này không đi theo kịch bản thế kia, mình đã không mắc lỗi ngu ngốc như thế!
Kỷ Nguyên nhìn đối phương xóa sạch sẽ xong xuôi mới mở miệng hỏi: “Vì sao cậu lại muốn học võ?”
Thẩm Huy Cảnh ủ rũ cụp đuôi: “Đàn ông con trai ở bên ngoài phải bảo vệ bản thân cho tốt.”
Kỷ Nguyên: “…”
Thẩm Huy Cảnh bị dọa đến run lên: “Được rồi. Em chính là muốn bảo vệ em gái……”
Kỷ Nguyên quan sát đối phương một lát, xác nhận cậu ta không nói dối, liền bình đạm mở miệng: “Tôi có thể dạy cậu võ thuật.”
Thẩm Huy Cảnh như nghe phải thứ gì khó tin lắm, hai mắt trợn trừng.
Kỷ Nguyên: “Võ công vốn dĩ không phải ích kỷ che giấu cho riêng mình, chỉ là phương pháp học võ của cậu sai rồi.”
Thẩm Huy Cảnh sửng sốt gần một phút mới mở miệng ra, cậu ta kích động đến mức không nói nên lời, trong miệng toàn phun ra mấy câu kiểu: “Anh, anh thật sự nguyện ý dạy võ công cho em sao? Hồi nãy cái chiêu đầu tiên anh luyện kiểu gì thế? Là khinh công sao? Anh thật sự biết khinh công sao? Em thề không nói cho người khác……..”
Thẩm Huy Cảnh hưng phấn mười phần, loại kịch bản vừa ra cửa liền gặp được tuyệt thế cao thủ kiểu này, còn không phải là nam chính sao!
Kế tiếp chỉ cần ôm chặt cái đùi của sư phụ, khiến đối phương truyền thụ tuyệt thế võ công cho mình…….
Mình chính là người trời chọn đi?
Kỷ Nguyên bị thanh âm ồn ào phiền đến nhức cả đầu, Thẩm Huy Cảnh nói: “Phải rồi, em nghe nói bái sư còn cần một cái nghi thức, sự phụ người ở chỗ này, từ từ chờ con, con đi tìm đồ vật bái sư!”
Vừa dứt lời liền vọt vào cửa hàng tiện lợi, chạy một vòng không tìm được lá trà, lại sốt ruột vụ bái sư, sợ Kỷ Nguyên chạy mất, vì thế cậu ta chọn đại một chai hồng trà rồi lao ra ngoài.
Lấy trà thay rượu, coi như là nghi thức bái sư.
Kiếp trước Kỷ Nguyên cũng chưa từng nhận đồ đề, không nghĩ tới lần đầu tiên nhận đồ đệ lại qua loa đến như vậy……. Cho dù giả bộ nhận đồ đệ cũng không tùy tiện như vậy đâu……
“Uống trà của con, người chính là sư phụ con!” Thẩm Huy Cảnh hỏi: “Sư phụ người ăn cơm không? Sư phụ người mệt sao? Sư phụ người khát nước không. Sư phụ, nhà người ở chỗ nào thế? Sư phụ…….”
Kỷ Nguyên: “Im miệng!”
Thẩm Huy Cảnh mấp máy bờ môi, qua một lát lại nói: “Sư phụ, con hỏi người một vấn đề cuối cùng thôi.”
Kỷ Nguyên đang tự hỏi làm sao thoát khỏi cái đuôi này, nếu sớm biết đã không cho Khâu Khê về trường học như thế, nếu Khâu Khê lái xe đưa anh trở về nhà, anh liền không gặp mớ rắc rối này!
Nhưng ngẫm lại một phen, nếu Khâu Khê thật sự đưa anh trở về, có lẽ đứa trẻ trên ban công kia sẽ mất mạng……. Haizzzz, làm việc tốt còn gặp báo ứng là sao hả? Kỷ Nguyên bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Thẩm Huy Cảnh thật cẩn thận lên tiếng: “Sư phụ, người là võng hồng sao?”
Lớn lên đẹp như vậy, lại có kỹ năng đỉnh cao, Thẩm Huy Cảnh nhanh chóng móc nối người trước mặt với võng hồng.
Rốt cuộc Kỷ Nguyên cũng đáp lại một câu: “Diễn viên.”
Thẩm Huy Cảnh ngạc nhiên: “Diễn viên?” Cậu ta rất nhanh liền phản ứng lại: “Sư phụ, người là diễn viên thật á! Là minh tinh sao?! Người là minh tinh võ thuật đúng không? Không, không đúng, giải trí trong nước cùng vịnh cảng có tận mấy cái minh tinh võ thuật, con đều nhận thức được, nhưng đều chưa thấy qua sự phụ, hơn nữa người so với bọn họ còn lợi hại hơn nhiều, công phu của họ đều không đỉnh bằng sư phụ, nói chính xác chỉ là khoa chân múa tay mà thôi!”
……. Này đúng là một tên cuồng võ hiệp mà.
Bất quá Kỷ Nguyên nghe ý tứ trong lời nói của cậu ta, giống như còn quen biết rất nhiều nghệ sĩ.
Nếu nói một cái hai cái còn chưa tính, nhưng giải trí trong nước cùng hai bên vịnh cảng đều nhận thức được, này……. Trong đó có một ít cũng là minh tinh quốc tế tai to mặt lớn, xem ra lai lịch người trẻ tuổi này cũng không nhỏ đâu?
Kỷ Nguyên thấy đối phương lớn lên hệt như khối bơ, còn chưa thoát khỏi tính cách trẻ con, ăn mặc vừa có thể diện vừa sang quý, cho dù một người không am hiểu loại hàng xa xỉ phẩm cũng nhìn ra được người này không phú thì quý.
“Con theo dõi Weibo người nhé!” Ánh mắt Thẩm Huy Cảnh sáng lên: “Con còn chưa từng truy tinh đâu sư phụ! Người là người đầu tiên đấy! Không đúng, theo đuổi sư phụ không thể gọi là truy tinh, gọi là ủng hộ!”
Kỷ Nguyên: Không, trẫm không muốn bị ngươi theo đuổi.
Nhưng mà Thẩm Huy Cảnh nhiệt tình quá mức, liên tục muốn theo dõi Kỷ Nguyên.
Rơi vào đường cùng, Kỷ Nguyên chỉ đành nói Weibo của bản thân cho Thẩm Huy Cảnh, sau khi đối phương theo dõi xong liền thuận tiện like hết toàn bộ mấy bài đăng gần đây, sau đó nhét Weibo vào trong túi không xem nữa, tha thiết nhìn Kỷ Nguyên: “Sư phụ, người ăn cơm chưa, nếu không con mời người đi ăn cơm nhé! Người đừng cự tuyệt con, con đây chính là top người theo chủ nghĩa hiếu thuận! Cơm nước xong xuôi người có thể cho con biết cách người luyện võ không, con từ nhỏ đã thích tiểu thuyết võ hiệp, siêu cấp thích võ công……”
Mà Kỷ Nguyên không biết chính là, một cái theo dõi nho nhỏ của Thẩm Huy Cảnh lại tạo nên một trận động tĩnh không nhỏ trên Weibo.
Anh không biết Thẩm Huy Cảnh chính là tiểu công tử của một người lãnh đạo quyền cao chức trọng ở Kiến Kinh, mẹ là con gái út trong nhà giàu số một HongKong. Thẩm Huy Cảnh là người khiêm tốn, vẫn luôn chăm chú chơi camera trong giới nhiếp ảnh, đã thu về trong tay hai, ba giải thưởng quốc tế lớn, là tân nhân nhiếp ảnh có tiềm lực cùng tài năng nhất.
Người thứ nhất phát hiện Thẩm Huy Cảnh chú ý Weibo Kỷ Nguyên chính là một người qua đường Giáp, nhắn lại ở phía dưới Weibo Thẩm Huy Cảnh: Đại lão, cậu thế mà lại chú ý minh tinh hả?
Cái fans nhỏ này phát hiện, đương nhiên nhóm fans khác của Thẩm Huy Cảnh cũng phát hiện.
Người này ở trong giới nhiếp ảnh có địa vị nhất định, vừa siêu giàu lại vừa có tài hoa, hơn nữa xếp hạng cao, hậu trường bối cảnh to lớn, phú nhị đại có Weibo hơn 600 vạn fans, trước nay phát ảnh đều là chữ không xứng giấy ô vuông, mục theo dõi vẫn luôn là 0.
Tóm cái quần lại, điều quan trọng nhất là, bất kỳ ai có chút hiểu biết về Thẩm Huy Cảnh, đều biết người này là một kẻ vênh váo hung hăng, đại thiếu gia tâm cao khí ngạo, có tài hoa cho nên dám kiêu ngạo, có bối cảnh cho nên cũng rất chảnh, luôn luôn khinh thường mọi người, là đại lão thần bí không dính khói lửa nhân gian trong lời đồn, nhưng cậu ta…….. Thế mà lại truy tinh?
Này quả thật là một chuyện không thể nào tưởng tượng nổi!
Chẳng những biến theo dõi của mình từ 0 thành 1, thậm chí còn phá lệ like cái Weibo của nghệ sĩ không có danh tiếng này??
Hơn phân nửa fans của Thẩm Huy Cảnh đều không có truy tinh, cho nên cũng không am hiểu mấy thứ bên giới giải trí, mò vào Weibo của Kỷ Nguyên cũng không nhìn ra cái hoa văn gì.
…….. Đại lão, cậu bị trộm tài khoản à?
Bị trộm thì nói một tiếng chứ!!
Vị tiểu minh tinh này là ai thế? Không phải mua like chứ?
Mua like còn mua tới trên đầu Thẩm Huy Cảnh, chán sống rồi đúng không? Dám xúc phạm thái tử gia có quyền có thế?
Nhưng mà hết thảy, Kỷ Nguyên đều không biết.
Anh từ chối lời mời ăn cơm tối của Thẩm Huy Cảnh, trước ánh mắt đáng thương hề hề của chó nhỏ, ý chí sắt đá rời đi.
Thẩm Huy Cảnh rầu rĩ không vui mở Weibo ra coi, nhìn thấy bình luận của fans nhà mình, liền nhịn không được lật Weibo Kỷ Nguyên xem một phen.
Càng xem càng buồn bực, cậu ta lớn tới chừng này, lần đầu tiên lấy lòng một người, thế mà đối phương còn không thèm để ý tới.
Một lát sau, vị đại thiếu gia tâm cao khí ngạo, ngày thường luôn kiêu ngạo hống hách bỗng nhiên phát một câu ấm ức trên Weibo: Có đôi khi toàn tâm lấy lòng một người, ngược lại không nhận được hồi đáp.
Fans bắn một tràng:??????
??????
Đại ca, lấy thân phận cùng địa vị nhà cậu, thế mà còn cần đi lấy lòng người hả??
Không đúng, cậu lấy lòng ai, ai dám không đáp lại hả??
“Ha ha, vị đại thiếu gia này cũng có lúc ăn hành hả? Thật sự tò mò người kia là ai quá, chẳng lẽ tình trường thất ý?” Giang Ngọc cũng theo dõi Weibo Thẩm Huy Cảnh, nhìn thấy bài đăng kia liền không chút khách khí cười nhạo thành tiếng.
*câu này gần giống với đen tình đỏ bạc
Dẫu sao, người đại diện vương bài cũng rất bát quái! Thẩm Huy Cảnh chính là công tử ca nổi danh khắp Kiến Kinh, người tinh tường như hắn đương nhiên là biết đến rồi! Bằng không làm sao lăn lộn ở Kiến Kinh được? Không làm rõ ràng diện mạo nhóm công tử ca trong giới thượng lưu của Kiến Kinh, chẳng may đắc tội với người ta cũng chẳng biết bản thân chết thế nào.
Đúng lúc này, Kỷ Nguyên về tới công ty, đẩy cửa ra liền nhìn thấy Giang Ngọc ở đàng kia không biết vui sướng vì người gặp họa cái gì.
Giang Ngọc ngẩng đầu, thả điện thoại xuống, vội vàng nói: “Cậu về đúng lúc lắm, tôi nhận cho cậu một cái livestream, đối phương ra giá còn rất cao, cậu nhìn thử có muốn không. Nếu đi thì phải chuẩn bị một chút, tám giờ tối mai. Người hợp tác là một streamer bán hàng nổi danh trên Taobao, cậu không cần nói gì hết, dù sao đến cũng chỉ làm nền—— khả năng là được phân một hai cái sản phẩm gì đó, đến lúc ấy cứ chiếu theo lời kịch mà đọc là được. Đợt này mang cậu qua chủ yếu là để làm quen hình thức livestream một chút, sau này còn có thời điểm cậu phải livestream.”
Đối với sắp xếp của Giang Ngọc, Kỷ Nguyên luôn luôn không có ý kiến gì.
Anh đã quyết định lăn lộn trong giới giải trí, cho nên cũng chẳng kiên trì nguyên tắc gì gì đó.
Dẫu sao thì hoàng đế cũng phải ăn cơm, bước chân vào một thời đại xa lạ, vẫn nên quan sát thời thế, kịp thời nhận thức địa vị trước mắt của bản thân.
Kỷ Nguyên gật gật đầu: “Được.”
Giang Ngọc nói: “Chúng ta qua đây bàn luận kịch bản《Kinh tiên》một chút đi.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!