"Ha, hóa ra là như vậy!" Mặt Lam Ngọc Thiên tươi cười vui vẻ, biểu cảm mặt đổi nhanh như lật sách: "Chả trách, tôi còn thấy hơi kinh ngạc, chị rất ít khi về nhà, bây giờ có thể thấy chị về, tôi rất vui!"
"Ngọc Thiên, con vẫn luôn hiểu chuyện như vậy!" Lam Khải Dương ôn nhu nói.
Lam Ngọc Thiên khôn khéo đi tới, vẻ mặt tươi cười: "Chị, chị đừng đứng ở cửa, mau vào đi!"
Bên trong phòng bếp, Lại Diệp cũng mang máng nghe được tiếng gọi, bà ta ngó ra thì thấy cô, mặt mày biến sắc nhưng e dè Lam Khải Dương nên chẳng dám làm gì khác ngoài việc phải mỉm cười thân thiện nhưng không nói gì, dáng vẻ như người mẹ hiền, vợ tốt.
"Chuẩn bị xong đồ ăn chưa?" Lam Khải Dương hỏi bà ta.
"Xong hết rồi, có thể dọn ăn luôn." Lại Diệp gật đầu vào bếp.
Lam Ngọc Anh đã sớm quen cái cảnh hai mẹ con bà ta đúng trước mặt Lam Khải Dương diễn như ảnh hậu, cô cũng chẳng buồn vạch trần, chỉ cau mày hỏi:
"Ba, ba tìm con có chuyện gì?" "Không vội, dọn cơm rồi vừa ăn vừa nói chuyện!" Lam Khải Dương nói.
Lam Ngọc Anh hơi bất ngờ, do dự vài giây rồi cũng gật đầu vào nhà.
Lam Ngọc Thiên tuy không cam chịu nhưng vẫn phải duy trì hình tượng con ngoan hiếu thảo, cầm tay cô kéo vào nhà.
Nhiều năm trước, mỗi lần Lam Ngọc Anh trở về nhà họ Lam cũng chỉ là đưa tiền rồi rời đi, không ở lại một giây, cũng không được giữ lại, hình như đây là lần đầu tiên được giữ lại ăn cơm, à, mà lúc cô với Hoàng Trường Minh giao dịch cũng có một lần ở lại ăn cơm.
Lam Ngọc Anh đến bàn ăn, trong lòng đề phòng cẩn thận, dò xét xung quanh không có ai khả nghi mới ngồi xuống.
Trên bàn bày rất nhiều món, mùi thơm thoảng vào mũi.
Ngồi đối diện là hai mẹ con Lam Ngọc Thiên và Lại Diệp, cô cũng không đói bụng lắm, chỉ thấy hơi nghi ngờ, nếu không có chuyện gì thì Lam Khải Dương cũng không chủ động gọi cô tới nhà họ Lam, chắc chắn bữa cơm này không đơn giản.
Quản nhiên, chưa ăn được bao lâu thì Lam Khải Dương nhìn cô: "Ngọc Anh, ba có chuyện muốn con giúp một chút."
"Chuyện gì?" Lam Ngọc Anh khẽ run.
"Gần đây trong công ty có một hạng mục muốn hợp tác với Hoàng Oanh." Lam Khải Dương dừng lại, cười nói: “Con tìm cơ hội nói với Trường Minh một chút!"
"Hả..." Lam Ngọc Anh cắn môi.
Cô rất hiểu rõ cái mục đích kêu cô tới đây.
"Ba!" Lam Ngọc Thiên bỗng hét lên, nhưng cô ta rất nhanh chóng nhận ra mình vô duyên, khôi phục lại vẻ thất thổ: "Ba, chẳng lẽ ba không biết anh Trường Minh sắp cử hành hôn lễ với ai sao? Một thời gian trước báo chí cũng tung ra tin tức, ba nhờ chị thì có ích gì, anh Trường Minh không nghe lời chị nói đâu!"
“Ngọc Thiên, ba đang nói chuyện với chị con." Lam Khải Dương cau mày, không vui nói.
Lại Diệp ở bên cũng đánh mắt sang cảnh cáo, Lam Ngọc Thiên lập tức ngậm miệng không nói nữa, im lặng làm con gái ngoan.
Bạn đang đọc bộ truyện Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ, truyện Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ , đọc truyện Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ full , Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ full , Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ chương mới