Lam Ngọc Anh bất giác rùng mình bởi sự sắc bén trong giọng điệu của anh ta.
Nhìn thấy Trường Minh nheo đôi mắt đen láy và chăm chăm nhìn cô, dường như có một con thủ háo hức đang ẩn trong đôi mắt có vẻ lãnh đạm kia của anh ta.
"Tôi hỏi sao không trả lời 2 Hoàng Trường Minh nghiêm nghị hét lên.
Lam Ngọc Anh yếu ớt giơ tay phải lên, nói: "Là tay này...
Khỏe môi Hoàng Trường Minh lập tức chùng xuống, từ trong túi lấy ra một chiếc khăn bông
Ngay lập tức, anh ta nằm lấy bàn tay phải của cô và xoa mạnh không chút thương tiếc.
Da tay mùa đông vốn đã khô ráp, lau mạnh như vậy càng thấy đau, nhất là với một lực quá lớn như thế, đôi tay này, chỉ cần vài cái vuốt đã đỏ ửng lên rồi.
Lam Ngọc Anh không chịu được, liền hét lên: "Có thể nhẹ hơn chút không, đau quá.....
"Im lặng cho tôi!"
Lam Ngọc Anh không dám nói thêm gì nữa, chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.
Thật lâu sau, mu bàn tay và ngón tay bị cọ xát đã đỏ ửng lên, Hoàng Trường Minh mới có vẻ miễn cưỡng thỏa mãn, kéo cửa kính xe xuống, ném chiếc khăn tay ra ngoài như rác rưởi.
Lam Ngọc Anh khẽ chạm vào bàn tay đau đớn, nhưng không dám nói nửa lời.
Lúc này, điện thoại của cô lại đột nhiên vang lên.
Cô lấy nó ra, và thấy trên màn hình hiện ra một cái tên rất nam tỉnh.
Lúc này Hoàng Trường Minh lại đang ôm sát eo cô rất thân thiết nên màn hình điện thoại của cô cũng vô tình lộ ra trước mắt anh ta.
"Ai?” Hoàng Trường Minh cau mày hét lớn.
Lam Ngọc Anh khẽ mím môi dưới, không dám nói dối; "Vừa rồi nam đồng nghiệp kia.....
Có lẽ là do lúc nãy thấy cô đòi xuống xe quá đột ngột nên đồng nghiệp tốt bụng kia mới có nhã ý gọi điện hỏi thăm
Không đợi cô lên tiếng, Hoàng Trường Minh đã đưa tay ra giật lấy chiếc điện thoại, sau khi mở ra, anh ta lướt ngón tay của mình hai lần trước khi trả nó lại cho cô.
Lam Ngọc Anh lật xem và phát hiện ra rằng anh ta đã kéo số của người đồng nghiệp vào danh sách chặn.
Thì ra tất cả đàn ông đều hẹp hỏi nhỏ nhen như vậy à?
Anh ta thực sự quá hống hách.…....
Nghĩ đến đây, Lam Ngọc Anh mím môi, không nhịn được nữa mà suýt hét lên phản đối, "Anh coi tôi là cái gì hả? Tôi là đồ chơi của anh đấy à? Anh cứ muốn làm gì thì làm sao?!" “Nói thầm cái gì đó?!" Hoàng Trường Minh liếc mắt nhìn sang.
"Không.…....
Lam Ngọc Anh lắc đầu lo lắng.
Hoàng Trường Minh hừ lạnh một tiếng, rồi dựa lưng vào ghế, đưa tay châm một điều thuốc lên miệng.
Sau đó, cả khoang xe bỗng im lặng, Lam Ngọc Anh giận dỗi không muốn nói chuyện, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy phiền muộn, liền quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chỉ để lại bóng lưng.
Kỹ năng lái xe của Phan Huy rất ổn định, xe chạy êm ru và Ngọc Anh thậm chí còn không hề cảm thấy va chạm ở gờ giảm tốc ở lối vào khu dân cư.
Sau khi chiếc Bentley dừng lại, bởi vì lúc này Hoàng Trường Minh vẫn đang ôm chặt Lam Ngọc Anh, cô nhất thời không thể xuống ngay.
Phải đợi đến khi anh ta tự động ra trước.
Sau khi Hoàng Trường Minh ra khỏi xe, Ngọc Anh cũng di chuyển và đi theo phía sau anh ta.
Không ngờ, anh ta bồng quay lại trở tay, đóng sầm cửa xe lại, suýt chút nữa đã trúng mũi của cô.
Lam Ngọc Anh giận dữ ngước nhìn lên.
".
Vừa thấy vậy, Phan Huy lại vội vàng mở cửa xe cho cô.
Ngọc Anh nhìn chăm chăm bóng dáng cao lớn đã đi vào tòa nhà, tức giận nói: "Anh Phan, cảm ơn anh!" “Cô Lam, cô cũng có thể gọi tôi là Huy thôi cũng được!” Phan Huy cười nói, thấy cô hai tay nằm chặt nằm đấm nhỏ, càng cố gắng làm hòa: "Tôi đã làm trợ lý cho anh ấy nhiều năm, thật ra tính cách anh ấy vẫn luôn như vậy đấy.
Không có gì mà cô phải lo lắng đầu, chỉ có những người thân cận mới có thể khiến anh ấy ủ rũ như vậy."
Có một ý nghĩa khác ẩn trong câu này, cứ như thể Phan Huy muốn nói rằng Lam Ngọc Anh thực sự đặc biệt.
Đối với Phan Huy, người đã ở bên Hoàng Trường Minh quanh năm, kể từ khi Lam Ngọc Anh xuất hiện, cậu chủ đã không còn thân thiết với mọi người như trước, mà trở nên lạnh lùng hơn.
Lam Ngọc Anh suýt nữa nôn ra một ngụm máu: "Vậy là tôi phải cảm thấy vinh hạnh với chuyện đó à?" “Có thể nói là như vậy!!” Phan Huy làm vẻ mặt khẳng định.
"Nghe câu này, Lam Ngọc Anh càng thêm khó chịu.
Phan Huy tiếp tục nêu ra những ấn tượng tốt về cậu chủ, "Cô đừng nhìn vẻ ngoài lạnh lùng của anh Hoàng mà đánh giá anh ấy, anh ấy thực sự là một người tốt đấy! Lần trước, anh ấy đã phải mất rất nhiều công sức mới có thể giúp cô ra khỏi sở cảnh sát vì bà thím Lam Ngọc Thiện phiền phức!" “Cái gì? Anh nói Hoàng Trường Minh là người đã giúp tôi ra khỏi sở cảnh sát sao?" Lam Ngọc Anh sửng sốt.
"Phải!” Phan Huy gật đầu, "Lúc cô bị cảnh sát đưa ra khỏi khách sạn, tôi đã nói với anh Hoàng rằng nếu không có cô thì cuộc hẹn ăn uống đã định trong ngày tạm thời sẽ phải hủy bỏ.
Bạn đang đọc bộ truyện Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ, truyện Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ , đọc truyện Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ full , Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ full , Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ chương mới