"Sơ Mặc chưa bao giờ là vật nuôi của mày, và tao cũng không cho phép mày nói như vậy với em ấy.
Khôn thì ngậm mồm lại đừng để tao nghe thấy mày phun ra mấy câu xúc phạm đến danh dự em ấy, nếu không thì cho dù cảnh sát có đến đây cũng không cứu nổi mày đâu" Bạch Vũ đứng thẳng lưng, nhìn kẻ đang nằm dưới chân mình đau đớn, đôi mắt âm u thâm thúy mà lạnh băng băng, cái nhìn tàn ác giống như đang khóa chặt con mồi của mình.
Cả khuôn mặt tối lại, sườn mặt góc cạnh, mạnh mẽ hiếu chiến, vành môi mỏng lạnh lẽo, cực kỳ lãnh đạm.
Đây chắc chắn là lần đầu tiên cậu thấy anh bạo phát như vậy, đáng sợ nhưng cũng rất đáng tin, cậu không hề sợ hãi mà ngược lại, còn thầm nghĩ nếu anh có thể khiến cho hắn ngậm mồm lại, không còn tới gia đình chú kiếm chuyện nữa thì tốt.
"Khục khục...!Vậy thì mày không biết rồi...!Tao
đã nói với nó như vậy được mười năm rồi.
Nó cũng là rác thải dưới chân tao mười năm rồi...!Ha ha ha" Ngôn Lạc vừa nói vừa bò dậy, dùng nắm đấm mà hướng về phía anh
"Được, vậy mày cũng nên thử cảm giác làm rác thải dưới chân tao mười năm đi" Bạch Vũ không còn kiềm chế được nữa, sát ý tỏa ra, ngăn cú đấm của hắn lại, lại giữ chặt lấy tay hắn xoay mạnh một cái.
Tiếng xương vỡ vụn vang lên sau đó là tiếng Ngôn Lạc la hét.
Hắn lần nữa tiếp đất, dùng tay còn lại ôm lấy cánh tay bị anh bẻ gãy la hét vì đau đớn.
Bạch Vũ nâng chân đạp mạnh lên mặt hắn, dùng lực nghiến xuống, gằn giọng "Em ấy là omega, nhưng chưa từng coi thường mày, chưa từng biết tới gia đình mày...!Mày chưa từng nghĩ tới cái giá cho những hành động của mày hả"
"Đơn giản là tao ghét nó" Ngôn Lạc cười cay nghiệt mà nói.
Cho tới lúc này hắn vẫn không thôi miệt thị cậu
"A, buông ra..." Tiếng cậu la lên phía sau khiến anh chú ý tới
"Dừng tay lại, thả Ngôn Lạc ra nếu không thì đừng hòng gặp nó" Đám người nhân lúc anh không chú ý liền giữ chặt lấy cậu lôi cậu đi cách xa anh một đoạn
"Anh...!ưm" Cậu đang tính gọi anh thì bị tụi nó bịt chặt miệng, hai tay cũng bị giữ lấy không thoát ra được
"..." Bạch Vũ đứng yên nhìn đám người đó, hoàn toàn không có thêm hành động gì
*Bốp* Phía sau đám người đó chợt có tiếng va chạm.
Và người xuất hiện không ai khác chính là Tôn Thanh Thanh, vị khư ký tài giỏi luôn luôn kì thị boss của mình.
Cô cầm trong tay một cái máy quay loại xịn, mặc bộ đồ công sở quen thuộc, chân đi giày cao gót, vững vàng tiễn từng đứa về với đất mẹ
Anh bước tới đỡ lấy cậu, còn để mặc cho đám người đó bị Tôn Thanh Thanh hành hạ.
"Có nên bảo cô ấy nương tay một chút không" Cậu được anh ôm mà vẫn hé mắt ra nhìn có chút thương hại mà nói
"Bọn chúng xứng đáng bị như vậy" Bạch Vũ hài lòng nhìn thư ký của mình rồi nhớ ra, xoay người cậu, ngó từ trên xuống dưới một lượt
"Em không sao" Cậu hồn nhiên nhìn anh
"Mới nãy là cậu nhóc nào ấm ức kêu với chồng mình là đau hả?" Anh nhíu mày nhìn vật nhỏ trong lòng mình, thầm nghĩ, *chỉ bởi em ấy quá hiền lành, quá tốt bụng cho nên mới bị chúng bắt nạt*
"Em chỉ nghĩ, lúc đó anh tới cứu em hơi muộn nên mới nhõng nhẽo một chút, để anh xả giận cho em" Cậu cười hì hì, khoe hàm răng trắng nõn đáng yêu nhìn người đàn ông trước mắt
"Biết tính kế rồi phải không" Anh nhéo nhéo má cậu liền bị cậu xù lông đánh một cái vào tay
"Đừng có nhéo, má vẫn còn đau" Cậu nhăn nhó, miệng nhỏ chu chu ủy khuất nói
"Lát mua thuốc xoa cho em, còn phải tiêu viêm cho mấy vết trầy kia nữa" Bạch Vũ đau lòng nhìn cái má bánh bao đang sưng lên đỏ ửng, khóe miệng cậu còn bị đánh đến mức rách ra, rỉ máu.
"Sếp, tính sao với họ đây" Tôn Thanh Thanh chầm chậm bước tới, còn đưa tay phủi bụi dính trên bộ đồ công sở gọn gàng mà thanh lịch
"Đưa tới đồn cảnh sát tạm giam ở đó trước, còn kẻ đó thì cứ nhốt lại.
Rồi nói với ông nội, cho vài người đến đây xử lý phần còn lại" Anh phân phó công việc cho thư ký Tôn toàn năng của mình
"Em có cảm giác, anh đã rất giỏi rồi làm được rất nhiều việc rồi nhưng cô ấy cũng rất là giỏi nữa" Cậu ngây ngô khen một alpha khác trước mặt alpha của mình mà không hề nghĩ đến hậu quả
"Ý em là sao? Là alpha này của em không bằng người khác sao?" Chỉ một câu nói đã khiến bình dấm đổ mất tiêu, anh chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ mềm mại kia, cúi sát xuống một chút là hai cái mũi liền đụng nhau
"Em đâu có nói vậy đâu.
Em chỉ đang khen anh có một cô thư ký tài giỏi thôi mà" Cậu ôm lấy eo anh, hồn nhiên nói, miệng cười hì hì để chữa cháy
"Chỉ có cô thư ký tài giỏi thôi hả? Em phải nhớ xem ai vừa cứu em, còn xả giận cho em nữa" Rất biết nắm trọng điểm là đây chứ đâu.
Bạn đang đọc bộ truyện Omega Thủy Tinh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Omega Thủy Tinh, truyện Omega Thủy Tinh , đọc truyện Omega Thủy Tinh full , Omega Thủy Tinh full , Omega Thủy Tinh chương mới