...
Khí trời ở thành phố S vào ban ngày mát mẻ, cậu mặc quần âu dài cùng với áo sơ mi dài tay ngồi ngơ ra ở trên ghế sofa.
Bạch Vũ nói mẹ anh gọi anh ra ngoài kia có chút việc, mà mãi sau không thấy quay trở lại cho nên cậu cũng muốn đi dạo một chút, vừa thư giãn vừa để kiếm Bạch Vũ.
Từ lúc tới nơi này, cậu cứ bị ánh nhìn chòng chọc của Bạch Hàn làm cho ghê rợn, không có Bạch Vũ bên cạnh cậu sẽ không cảm thấy an toàn, hơn nữa cậu mặc quần dài có chút không thoải mái.
Đi quanh biết thự một chút lại nhìn thấy ở bên trong mái vòm vườn hoa Bạch Vũ đang nói chuyện với Nguyên Nhã, không có mẹ anh ở đó.
Cậu khẽ cười, ánh mắt lấp lánh, bước chân nhanh hơn, định chạy tới chỗ anh để nói với anh là mình không thoải mái.
Nhưng mới bước được vài bước thì cậu đã bị khung cảnh trước mắt dọa cho sững người lại, chân bước chậm dần rồi dừng hẳn.
Mặc kệ mái tóc bị gió thổi rối, hai mắt hoang mang sửng sốt nhìn thẳng, miệng hé mở mà bởi vì quá bất ngờ nên quên mất phải khép lại.
Trước mắt cậu, cảnh Bạch Vũ tiến sát lại chỗ Nguyên Nhã, miệng nói gì đó rất thân mật.
Trái tim như bị thứ vô hình nào đó bóp đến nghẹt thở, đau đến mức cả người giống như thiếu dưỡng khí, hô hấp khó khăn.
Cậu rất muốn bản thân tin tưởng Bạch Vũ, tin vào từng lời anh nói với cậu nhưng đứng trước khung cảnh kia, cậu giống như bị hiện thực tàn khốc tát cho một cú đau điếng cả tâm can.
Cậu...!vô thức nhận ra bản thân không là gì của Bạch Vũ cả.
Cậu cũng rất muốn bản thân bước tới đó kéo anh tránh xa khỏi omega kia, muốn chất vấn anh rốt cuộc đang làm gì...!Nhưng...!một chút dũng khí để bước tiếp cũng không có, cậu có cảm giác bản thân đang đứng trên đỉnh một tòa nhà bị chính thứ tình cảm mình đang mong ước kia đẩy mạnh cho rơi xuống.
Không còn đủ mạnh mẽ để nhìn khung cảnh đau lòng kia thêm một lần nào nữa, cậu lặng lẽ quay người rời khỏi, bước đi trong vô thức.
Hiện tại ngồi ở trên ghế sofa trong đầu cậu cô cùng trống rỗng, cậu không biết mình phải tiếp tục đối mặt với Bạch Vũ như thế nào.
Có cảm giác muốn rời khỏi nơi này, không muốn nhìn Bạch Vũ nữa.
"Đây không phải là cậu omega sống cùng Bạch Vũ đó sao?" Một giọng nói khác lạ vang lên bên tai khiến cậu hoàn hồn.
"..." Cậu ngước lên nhìn người vừa bước đến ngồi đối diện với mình, ánh mắt vô hồn ngơ ngác.
"Sao vậy, mới đó đã không nhận ra tôi? Tôi thấy cậu ở cùng với Bạch Vũ cũng khá lâu rồi, sau không thấy hai người đánh dấu nhau vậy?" Bạch Hàn cong khóe môi nhìn vào khuôn mặt ngây thơ non nớt của cậu, trong lòng là sự hưng phấn khó mà kìm lại được.
"..." Cậu vẫn chung thủy với sự im lặng, tâm trạng không hề bớt bối rối hơn, chỉ nhìn ông ta một cái rồi lại đưa mắt đi nơi khác.
"Sao lại lạnh lùng vậy, tôi là ba của Bạch Vũ đấy, cậu cũng nên tôn trọng mà trả lời câu hỏi của tôi chút đi.
Mà còn nữa, tôi thấy cậu mặc quần đùi ý sẽ quyến rũ hơn đấy..." Bạch Hàn híp mắt nhìn đôi chân cậu bị lớp quần che mất lại càng hưng phấn liếm mép một cái, hai tay cũng bắt đầu không yên chỉ chực vồ tới chỗ cậu.
"..." Cậu sau khi thấy được biểu cảm kinh tởm của ông ta liền cúi đầu tự nhắc nhở mình cần phải tránh xa ông ta một chút.
Dứt khoát đứng dậy lại luống cuống ngước lên nhìn cầu thang muốn nhanh chóng chạy về phòng, nhưng xui xẻo sao lại bị Bạch Hàn túm được.
Bạn đang đọc bộ truyện Omega Thủy Tinh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Omega Thủy Tinh, truyện Omega Thủy Tinh , đọc truyện Omega Thủy Tinh full , Omega Thủy Tinh full , Omega Thủy Tinh chương mới