Cánh cửa trước mặt đóng lại cái rầm ngay sau khi tiếng hét ấy kết thúc.
Phương Yến lồm cồm bò dậy, không những không đỡ tức mà ngược lại còn điên tiết hơn.
Bà ta nhìn cánh cửa không can tâm đạp thêm mấy cái nữa lên đó rồi hậm hực đi khỏi.
Bà ta vốn còn đang rất vui vẻ vì nghĩ rằng Bạch Vũ sẽ yên ổn nói chuyện với Nguyên Nhã như vậy, sau này nhất định sẽ có bước tiến mới.
Tính bước vào nhà thưởng thức trà chiều thì lại nghe thấy người làm đang bàn tán về Bạch Hàn.
Cho dù ghét nhau như thế nào nhưng quan điểm của Phương Yến chính là, đã là người đi làm thuê cho chủ nhân thì nhất định không được nhiều lời, chuyện của chủ nhân không phải là chuyện mà người làm có thể lôi ra bàn tán cho được.
Bà ta liền tức giận mà mắng người làm, lại vô tình biết được chuyện Bạch Hàn suýt ***** *** cậu ngay tại phòng khách, để rồi nghe đi nghe lại thế nào mà câu nói đó vào đầu bà ta lại là cậu cố ý quyến rũ Bạch Hàn.
Đã không có tiền tài địa vị, không mang lại lợi ích kinh tế, không có học vẫn bằng cấp hay tài năng, bây giờ cậu trong mắt bà ta lại còn thêm điều kiện là không có đạo đức, không cần mặt mũi...!Bà ta không thể để một người không trong sạch, không đoan chính (theo lời bà ta nói) ở lại cái nhà này nên mới tức giận mà tới tìm cậu như vậy.
Quả thật, đã ghét thì chỉ cần thở thôi cũng thấy ghét.
Phương Dật Nhiên chứng kiến bà cô mình nổi trận lôi đình mà cũng sợ hãi đứng nép mình một bên không dám căn ngăn, không dám lên tiếng.
Bên trong phòng, đứa trẻ nhỏ tuổi nhất, kiên cường nhất cũng đã sụp đổ trước đả kích ấy.
Dạ Nguyệt hai mắt rưng rưng nhìn anh chị mình, không phải vì đau lòng, không phải vì sợ hãi mà vì uất ức vì thương anh trai mình.
Bị bắt nạt trừ nhỏ nhưng cậu cắn răng chịu đựng, vì che chở cho em gái mà bị đánh bị mắng, cậu cũng chịu đựng, cho tới khi không còn ai bên cạnh cũng chỉ có một mình cô đơn.
Đến bây giờ vì có được một chút lòng thương cảm mà chịu vũ nhục từ tinh thần đến thể xác, cậu có còn chịu đựng một mình nữa không?
Cùng là con người với nhau nhưng họ phân biệt giới tính, cùng là một giới tính với nhau thì họ phân biệt giàu nghèo, giai cấp.
Liệu rằng cậu còn phải chịu bao nhiêu uất ức sỉ nhục nữa đây?
Câu hỏi ấy không biết đã được nhắc lại bao nhiêu lần rồi nhỉ?
...
Cho tới tối muộn thì Bạch Vũ mới quay trở lại biệt thự, vẻ mặt anh vui vẻ mà quay về phòng riêng định là muốn nói chuyện với cậu, nhưng lại không thấy cậu đâu cả.
Dù không chắc chắn nhưng anh vẫn gõ cửa phòng của Ân Ly.
"Tiểu Ân, Sơ Mặc có ở chỗ của em không?" Bạch Vũ đứng ngoài cửa phòng bình tĩnh gõ vào cửa phòng hai lần, lên tiếng.
Không thấy có một chút hồi đáp nào.
"Tiểu Ân, Dạ Nguyệt..." Bạch Vũ vẫn đều đặn gõ vào cửa, trong đầu đang tính trêu chọc hai đứa nhỏ định mặt dày làm phiền lâu một chút thì cánh cửa lại bật mở ngay sau đó.
"Anh bớt làm phiền người khác đi! Nếu anh tôi dậy thì phải làm sao?" Dạ Nguyệt bước ra, không để Bạch Vũ kịp ngó vào bên trong cô nhóc đã đóng cửa lại.
Vẻ mặt vô cảm cùng ngữ khí lạnh nhạt nhìn anh nói.
"Anh chỉ muốn nói chút chuyện với Sơ Mặc" Bạch Vũ thấy biểu cảm của đứa nhỏ, hơi khó hiểu nhưng không thể hiện ra.
"Không có gì để nói hết á, anh đừng làm phiền anh ấy nữa.
Anh với anh ấy từ nay chấm dứt!" Dạ Nguyệt vẫn là bộ dạng lạnh nhạt cùng mệt mỏi, ánh mắt nhìn Bạch Vũ về cơ bản là vô hồn.
"Tại sao? Dạ Nguyệt em nói rõ chút đi, sao Sơ Mặc với anh lại chấm dứt? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Bạch Vũ nghe thấy hai từ "chấm dứt" được thốt lên liền bối rối, hai chân nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Dạ Nguyệt mà hỏi lại.
"Xảy ra chuyện gì mà anh còn không biết, lúc anh tôi cần anh an ủi thì anh ở đâu hả, ở bên cái cô Nguyên Nhã đáng tự hào của mẹ anh đúng không? Người nhà họ Bạch các anh khi dễ chúng tôi nghèo nàn, không có gia thế to lớn chống lưng cho nên có thể vũ nhục chúng tôi đủ đường sao? Không có đâu, chúng tôi tuy không có được học hành đàng hoàng nhưng chúng tôi không ngu mà không biết Bạch gia coi thường chúng tôi như thế nào.
Anh yên tâm, khi nào sắp xếp xong đồ đạc anh em chúng tôi sẽ đi ngay, không làm phiền niềm vui nho nhỏ của Bạch gia mấy người đâu" Dạ Nguyệt mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng cũng đã bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ nhiều rồi, đối với những lời cay nghiệt khinh bỉ kia cô bé đã thấu hiểu được tất cả ý nghĩa của chúng và có thể mạnh mẽ đáp lại rồi.
Bạch Vũ sững sờ, hai mắt nhìn gương mặt vô cảm của Dạ Nguyệt như không thể tin được lại càng không hiểu được chuyện gì đã khiến cho cô bé luôn vui tươi hoạt bát như Dạ Nguyệt có thể nói ra những lời đau lòng như thế.
Anh gượng gạo nắm lấy tay cô bé hỏi nhỏ "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Tại sao Sơ Mặc lại ở phòng em? Tại sao cậu ấy lại tránh mặt anh?"
Bạn đang đọc bộ truyện Omega Thủy Tinh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Omega Thủy Tinh, truyện Omega Thủy Tinh , đọc truyện Omega Thủy Tinh full , Omega Thủy Tinh full , Omega Thủy Tinh chương mới