Tề Trừng dính lấy ông xã ngày qua ngày, thoắt cái đã tới ngày tổ chức tiệc tri ân thầy cô. Nơi tổ chức tiệc là do chú Quyền tìm, phải nhọc lòng rất nhiều, chủ yếu là muốn thuận tiện cho thầy cô của Lộ Dương mà thôi.
Vốn dĩ là tiệc tri ân thầy cô nên không thể đặt bàn xa quá được, để thầy cô không cần phải bôn ba trời nóng.
"Lần này thành tính của Tiểu Lộ rất tốt nên phải làm náo nhiệt một chút mới được." Chú Quyền vỗ tay Tiểu Lộ rồi nói tiếp: "Đừng ngại náo nhiệt nhé con, con và Tiểu Trừng là bạn bè, gọi chú nhiều tiếng chú Quyền như vậy rồi, không được khách khí với chú đâu đó." Lộ Dương đành phải nuốt lời để mình phụ trách chi phí trở về. "Cảm ơn chú Quyền ạ." "Con ngoan." Khách sạn được đặt ngay gần trường học của Lộ Dương, đi tàu điện ngầm hay xe buýt cũng đều rất thuận tiện.
Nơi đó là một chuỗi thương hiệu khách sạn năm sao, phong cách không tồi, chủ yếu là có thể có phòng riêng, có ầm ĩ cũng không sợ làm phiền bên ngoài. Về chuyện mời ai thì Lộ Dương đã nghĩ ra danh sách từ lâu, nhắn một tiếng gửi cho các bạn cùng lớp trong nhóm chat. Trong nhóm sửng sốt đôi chút, sau đó nhóc mập run rẩy giơ thay phát biểu: [Đại ca, mày muốn làm tiệc cảm ơn thầy cơ ư?] [Ừ.] [Đừng có nói nhảm nữa, ngày 8 tháng 8, địa chỉ ở khách sạn XX] Trong nhóm ồn ào huyên náo, ai cũng bảo quả nhiên Lộ Dương nổi tiếng rồi, làm sao mạng kiếm tiền này kia.
Nhưng có người lại cảm thấy thật y thật xa lạ, Lộ Dương không giống loại người màng đến mặt mũi mà mời bọn họ đi ăn cơm...!Mặc kệ nói như thế nào đi nữa thì không đi là uổng. Còn chuyện mời thầy cô là tự tay chú Quyền viết thư mời. Chữ của chú Quyền là sau này ông được học cùng với ông Lý, chữ bút lông không có khí khái gì, nhưng từng con chữ đều rất đoan chính ngay ngắn, vô cùng chân thành.
Ông viết xong xuôi rồi giao lại cho Tiểu Lộ, để Tiểu Lộ tự mình đi một chuyến.
Ngày 8. Hội trường lầu hai khách sạn XX. Thời gian là 10:30 sáng. Lộ Dương mặc áo sơ mi trắng, quần tây, giày da, tóc tai cũng được cắt tỉa gọn gàng, mang đến cảm giác năng nổ tươi mới của thiếu niên.
Y dự định mình sẽ ra cửa nghênh đón các thầy cô.
Lưu Tư Niên vừa vào cửa đã bị một thân tạo hình này của Tiểu Lộ làm cho choáng váng. ...!Cũng có cảm giác tỏa ánh mặt trời thật đấy.
Lưu Tư Niên thầm nghĩ. "Hồi trường lầu hai, tự mình lên đi ạ." Lộ Dương nói. Lưu Tư Niên lập tức cười đáp: "Cậu đứng một mình ở đây à? Để tôi đứng cùng với cậu nhé." Lộ Dương không mở miệng nói gì. Vốn dĩ chú Quyền muốn xuống đây với y, nhưng Lộ Dương đã từ chối.
Lí do là vì trên phòng có điều hòa, còn đứng ở cửa khách sạn này tương đối nóng.
Về phần Tề Trừng thì tất nhiên sẽ không xuống rồi, bây giờ cậu thật sự rất phù hợp với cái câu "Mê trai bỏ bạn". Kể từ khi ông xã trở về đến nay, Tề Trừng vẫn dính lấy anh không buông. Hôm nay cả nhà bọn họ đều đến.
Phạn Phạn ở trong lòng dì Trịnh, cứ vung vung cánh tay tạo cảm giác tồn tại với hai ba, nhưng cả hai người ba đều chẳng để ý đến nhóc, Phạn Phạn tức giận trề môi, y hệt một con ngỗng lớn vậy.
"A pa! pa!" Dì Trịnh: "Ba nói chuyện một lát, để dì Trịnh chơi với con nhé?" "A phì ~" Không cần không cần, Phạn Phạn vung cánh tay phành phạch, ba mau nhìn con đi. Tề Trừng:...!Đúng là cái cục phiền mà. "Phạn Phạn thối." Ngoài miệng thì nói thầm nhưng tay cậu vẫn đón lấy con trai.
Bạch Tông Ân bật cười: "Để anh bế cho." Rồi lại nhẹ giọng mang theo ý cười nói: "Như vậy thì Trừng Trừng có thể nắm tay anh." !!! Hê hê. Cậu cũng không có dính người bao nhiêu hết á. Tề Trừng xoay tay nhét Nga Tử vào lòng ông xã, còn mình thì ngồi xuống ghế bên cạnh, dán lấy cánh tay của anh. Các bạn học lần lượt đi đến, vừa nhìn thấy hình thức bên ngoài đã cảm thán đúng là năm sao có khác.
Tề Trừng và dì Trịnh lập tức hỗ trợ gọi các bạn học ngồi vào chỗ.
Vốn dĩ nhóc mập vẫn còn hơi dè chừng, sau khi nhận ra Tề Trừng mới thở phào nhẹ nhõm nói: "Sếp của đại ca!" "Cái xưng hô quái quỷ gì vậy!" Nhóc mập: "Anh là sếp của đại ca em, vậy chính là đại đại ca của em." Tề Trừng:... "Lộ Dương ở trường vẫn là đại ca à?" Không nhìn ra luôn đó. Nhóc mập: "Trước kia là đầu gấu, bây giờ là học sinh giỏi rồi ạ.
Hê hê, hồi trước đại ca em thay trời hành đạo bình an trị dân, bây giờ đã hoàn lương rồi..." "Nhóc mập, mày tiêu đời rồi, lát nữa Lộ Dương mà nghe thấy mày nói hoàn lương là chết, ha ha ha ha." Có bạn học trêu ghẹo nói. "Tao nói bậy, nói bậy á." Nhóc mập vừa nháy mắt ra dấu với đại đại ca, vừa đi bịt miệng bạn mình. Tề Trừng vui vẻ, bảo bọn họ cứ ngồi nói chuyện trước, đừng khách sáo quá. Chờ sau khi thầy cô đến rồi, một đám học sinh ồn ào lập tức xìu hẳn, quy củ lên rất nhiều.
Tề Trừng còn nghe thấy mấy bạn nhỏ kia lén đặt biệt danh cho thầy cô của mình, cái gì mà Loa Lớn, Địa Trung Hải, Mai Siêu Phong... Thật sự là mỗi người một cái. Người bị gọi là Loa Lớn là một giáo viên nam, ông bước vào với tiếng cười sảng khoái và có giọng nói âm lượng cao.
Người tên Địa Trung Hải cũng là nam, là giáo viên dạy toán.
Mai Siêu Phong* là nữ giáo viên, bởi vì cô ấy có một mái tóc xù. (*Một nhân vật nữ trong Anh Hùng Xạ Điêu) Nói như vậy về thầy cô là không tốt.
Tề Trừng lén đá mấy biệt danh này nọ ra khỏi đầu, nhỏ giọng thì thầm với ông xã: "Hồi trước em đi học, em chưa bao giờ đặt biệt danh cho thầy cô luôn á." Một vẻ vô cùng kiêu ngạo tự hào. Bạch Tông Ân xoa đầu bạn nhỏ nhà mình, khen ngợi: "Trừng Trừng đúng là học sinh ngoan." Phạn Phạn trong lòng anh lập tức ngẩng đầu lên, mắt to nhìn ba lớn rồi lại nhìn ba nhỏ, dùng đầu cọ tay của ba lớn, ý là cũng phải xoa Phạn Phạn nữa, Phạn Phạn cũng muốn xoa đầu. Bạch Tông Ân bị chọc cười, xoa đầu con trai trong lòng. Phạn Phạn vui vẻ cười lộ răng, vung vung cánh tay. (Truyện chỉ được đăng tải đầy đủ tại app chữ W màu cam, WA.TTPA.D cmj_jinju!!!)
Giáo viên tất nhiên sẽ ngồi ở bàn chính, chú Quyền cũng ngồi cùng bàn để tiếp bọn họ.
Hơn 11 giờ, tất cả mọi người đã đến đông đủ, đồ ăn bắt đầu được dọn lên. Bên bàn chính giới thiệu lẫn nhau, rồi chú Quyền lại nói vài lời cảm ơn đến mọi người: "...!Bản thân tôi nửa xem như là chú của Tiểu Lộ, có lẽ tôi vẫn không hiểu rõ tình huống gia đình của cháu nó như các vị thầy cô giáo đây, nhưng tôi vừa thấy Tiểu Lộ là biết thằng bé chính là một đứa nhỏ ngoan, bản tính không xấu, cháu nó học ở trường này ba năm, thật sự cảm ơn các thầy các cô đã nhọc lòng nuôi dạy..." Những người có thể tới đây và ngồi ở nơi này, đều là những người từng giúp đỡ Lộ Dương. Hoặc nhiều hoặc ít. Có vài thầy cô thấy hơi ngại, vì bọn họ chỉ đôi khi nhắc vài ba câu mà thôi, đều là chuyện trong bổn phận cả. Ai nấy cũng đều khách khí đáp lại. "Đó là nhờ Lộ Dương tự mình thi đua đạt được thôi ạ." Giáo viên chủ nhiệm của Lộ Dương nói, cũng chính là người đã nhìn thấy sự tiến bộ ở Lộ Dương và khuyến khích y đăng ký học thêm ở ngoài: "Chính em ấy phải tự biết học tập quan trọng đến nhường nào, muốn tự mình học, thì khi ấy giáo viên bọn tôi mới có tác dụng.
Cháu đã dạy Ngữ văn cho em ấy từ năm lớp 10, lần nào thi cử cũng viết lộn xộn, thường xuyên bỏ giấy trắng, nhưng mà bắt đầu từ năm ngoái là thằng bé đã bắt đầu tiến bộ rồi, em ấy đã hiểu được tầm quan trọng của học tập..." Tề Trừng thầm nghĩ đây chắc hẳn là giáo viên Ngữ Văn rồi, thế là len lén nhìn xuống chân tóc của người ta, cũng còn tốt, vẫn còn nhiều phết, xem ra không bị Lộ Dương chọc tức đến mức hói hết chân tóc, vậy nên cậu vô cùng kính nể. Mọi người vừa ăn uống vừa khách sáo nói chuyện phiếm với nhau. Lộ Dương vàng đang đi tiếp đón bạn học. Trên bàn chính, giáo viên chủ nhiệm nói: "Lộ Dương đã báo danh vào Đại học Y khoa Thủ đô, mọi người có biết không?" "Tiểu Lộ thế mà lại muốn học y á?!" Tề Trừng ngơ ngác. Thằng nhóc này chọn học y là điều mà Tề Trừng không ngờ đến, nhưng nghĩ lại thì thấy cũng không có vấn đề gì cả. Thoạt nhìn Tiểu Lộ lạnh lùng bá đạo vậy thôi, nhưng thật ra y rất tốt bụng và mềm lòng. "Nghe các cậu nói thì chắc mọi người cũng là bạn bè của Lộ Dương.
Thật ra học y cũng không tồi, em ấy có thể theo được, nhưng mà ngành này học rất lâu, khoá chính quy phải mất năm năm mới xong, sau đó còn thi nghiên cứu sinh, hơn nữa muốn vào bệnh viện làm cũng phải có quan hệ..." Chủ nhiệm lớp nói rõ thực tế. "Tôi cũng biết hoàn cảnh gia đình em ấy, cũng có hiểu đôi chút về việc em ấy chụp hình làm mẫu trên mạng, nhưng nếu nói về chuyên ngành thì mọi người có muốn bảo em ấy suy xét lại chút không? Học một ngành khác có thể ra trường sớm hơn chẳng hạn." Tề Trừng biết chủ nhiệm lớp nói vậy là xuất phát từ lòng tốt, cũng giống như thầy chủ nhiệm trước đây đã khuyên cậu vậy.
Cậu không có gia thế, đầu óc cũng không phải đặc biệt thông minh, trong nhà cũng chẳng có ai làm chỗ dựa, tốt nhất là chọn khoa học tự nhiên, dễ kiếm việc dễ kiếm tiền.
Lúc đăng ký nguyện vọng, thầy giáo của cậu đã khuyên cậu nên học công nghệ thông tin, bởi vì ngành này dễ kiếm tiền, lúc ấy đầu óc cậu vẫn còn mông lung nên đã làm theo. Nhưng thật ra cậu không thích học ngành này, lúc học trên trường Đại học, cậu đã phải cố gắng rất nhiều. Có điều, lời nói của giáo viên cũng không sai, đó là vì suy nghĩ cho tương lai của Tiểu Lộ. "Cám ơn đề nghị của cô giáo, nhưng mà đây là quyết tâm của Tiểu Lộ, bọn em sẽ ủng hộ thằng bé ạ." Tề Trừng nói. Lưu Tư Niên cười nói: "Dựa vào bản lĩnh của Lộ Dương thì sẽ không có vấn đề gì đâu." "Đúng vậy." Giáo viên chủ nhiệm nhận được những lời này thì cũng yên tâm.
Nhìn trang phục của những người này là đủ biết gia đình không bình thường rồi, hơn nữa lại còn bao cả hội trường này, đồ ăn đồ uống này nọ, bọn họ xưng là bạn của Lộ Dương, nhưng thật ra chủ nhiệm lớp rất lo lắng, bạn bè thì giúp đỡ nhau được mấy hồi đây? Bây giờ xem ra họ thật sự đối xử rất tốt với Lộ Dương, nhưng mà học y năm năm sẽ rất áp lực, sau này thực tập ở bệnh viện nào cũng phải có dự tính trước.
Cô ấy nói ra những lời này, thật ra cũng là có ý thăm dò đối phương, bây giờ xem ra người ta rất tốt với học trò của cô.
Tốt, tốt lắm. Cuối cùng Lộ Dương cũng gặp được quý nhân rồi.
Giáo viên chủ nhiệm nghĩ đến mẹ kế của Lộ Dương năm lần bảy lượt tìm đến trường học, lần nào cũng tìm cô hỏi Lộ Dương làm việc bán thời gian kiếm được bao nhiêu tiền, chứ không hề hỏi đến tình trạng thành tích học tập của Lộ Dương.
Bây giờ thấy như vậy, cô giáo thật sự vì Lộ Dương mà thở phào nhẹ nhõm. Sau này bước ra đời rồi, dù có phong ba bão táp vấp ngã suy sụp, có những người bạn này, Lộ Dương sẽ không còn phải một thân một mình nữa. Bữa cơm này ăn đến hơn một giờ chiều, chủ yếu là trò chuyện này kia.
Chờ sau khi tiễn các giáo viên về rồi, Lộ Dương bị các bạn cùng lớp rủ rê, muốn bây giờ cả bọn cùng đi Karaoke chơi.
Lưu Tư Niên nghe xong liền nói: "Tôi có một người bạn mới mở quán Karaoke, để tôi mời khách cho, xem như chúc mừng Tiểu Lộ Dương tốt nghiệp nhé." Tiểu Lộ Dương là cái quỷ gì chứ. Lộ Dương muốn phản bác, cãi ngược lại, nhưng bên tai toàn là tiếng hoan hô to như cái loa làng của nhóc mập.
Lưu Tư Niên đưa địa chỉ cho Lộ Dương rồi nói một tiếng với ông chủ bên kia: "Qua đó cứ nói tên của tôi là được, đặt phòng riêng xong xuôi cả rồi, chơi vui vẻ nhé, uống ít rượu thôi." Một đám thanh niên choai choai vừa trưởng thành xong, muốn cấm tụi nó uống rượu là không thể nào, khi đi ăn uống vui chơi là cứ phải uống rượu để thể hiện mình là đàn ông đích thực.
Đã không cấm được thì cứ bảo chúng uống ít đi vậy, qua đó rồi cũng có ông chủ hỗ trợ quan sát nữa, đảm bảo tụi nhóc con này sẽ không chơi quá mức.
"...!Cảm ơn." Lộ Dương chỉ có thể đổi lời phản bác thành hai từ này. Đám học sinh kéo nhau ra tàu điện đi chơi.
Gia đình Tề Trừng cũng phải về nhà.
Phạn Phạn đang rúc trong ngực ba nhỏ ngủ say, vừa rồi mấy cô cậu học sinh kia làm ầm làm ĩ mà cũng không tỉnh, đúng là... "Heo con." Lại còn là heo con không lanh lợi nữa chứ. Phạn Phạn bỗng nhiên vung nắm đấm nhỏ vỗ xuống ngực ba, mặt cũng cọ tới cọ lui, miệng còn lẩm bẩm, giống như nghe thấy ba nhỏ nói xấu mình nên kháng nghị vậy. "Ha ha ha, ngốc quá à." Tề Trừng cười nói. Tay còn vỗ mấy cái lên quả mông thối của Nga Tử. Kháng nghị cũng vô ích thôi! Tiệc tri ân dành cho thầy cô của Lộ Dương xong xuôi, Tề Trừng cũng lười quay video, cậu dự đỉnh làm cá mắm một tuần, bù lại một tuần mà không có ông xã bên cạnh, ngày nào cũng đắm chìm trong mật ngọt tình yêu.
.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!