Thu hoạch lớn nhất trong lần đến Tưởng gia này có lẽ là việc hai người họ sẽ tổ chức lễ cưới.
Hai mắt Tề Trừng sáng lấp lánh, lúc nào cũng muốn vụиɠ ŧяộʍ nhìn ông xã. Lúc uống trà lén lút nhìn, lúc ăn bánh ngọt cũng lén lút nhìn, khi nói chuyện phiếm với Tưởng phu nhân cũng phải đánh mắt nhìn sang anh mới chịu được.
Tề Trừng tự cho là mình đang 'lén lút nhìn', nhưng trong mắt người khác thì ánh mắt ấy lại hoàn toàn không che giấu nổi.
Triệu Thiến đã hơn bốn mươi tuổi, từ lâu bà đã không còn hi vọng gì vào tình yêu nữa rồi, thế nhưng sau khi ngồi ở đây một lúc thì bà vẫn cảm nhận được cái đẹp của tình yêu tuổi trẻ. Là ngây ngô, là đơn thuần, là nhiệt tình. Nghĩ đến đây, Triệu Thiến không khỏi nhớ lại về thời đại học của mình.
Trước kia là Tưởng Kỳ Phong theo đuổi bà. Khi ấy bà là hoa khôi của trường, trong nhà vừa có tiền, bản thân lại vừa học giỏi, dù diện mạo không tính là xinh đẹp vượt bậc nhưng bà có thể chơi dương cầm rất điêu luyện, ai ai cũng đều tán thưởng.
Triệu Thiến cho rằng mình đã gả cho một người tốt, đến thân phận con riêng của Tưởng Kỳ Phong cũng không ngại, nhưng cuối cùng nửa đời người của bà lại sống như một trò đùa. Cuộc sống hôn nhân hiện tại cũng chỉ có bà mới biết có chuyện gì xảy ra.
"Tiểu Trừng nhìn Tông Ân nhiều đến mức người cậu ấy sắp thành lỗ luôn rồi." Triệu Thiến trêu ghẹo nói.
Tề Trừng xèo một cái ngồi thẳng lưng, trợn to hai mắt. Rõ ràng như vậy luôn hả? Lúc nào cậu cũng lén lút nhìn cơ mà? Vậy mà còn có thể nhìn ra được sao? Tề Trừng liếc nhìn ông xã với ánh mắt dò hỏi.
Triệu Thiến cười vui vẻ, cảm thấy đứa nhỏ Tề Trừng này thật đáng yêu.
"Không có."
Bạch Tông Ân trả lời thiếu niên: "Không nghiêm trọng đến mức có lỗ."
Không nghiêm trọng...
! ! !
Vậy chẳng lẽ những lúc cậu lén nhìn đều bị mọi người thấy hết rồi sao?!
Mặt Tề Trừng đỏ bừng, xấu hổ nói: "Tại vì con không biết là có tổ chức lễ cưới nên vừa nghe thấy vậy thì cảm thấy rất vui."
"Thì ra là Tông Ân muốn cho Tiểu Trừng bất ngờ nhưng lại bị dì hỏi ra nha."
Triệu Thiến nói.
Tề Trừng lập tức nghiêng đầu nhìn ông xã.
Thật sự là chuẩn bị bất ngờ cho cậu ư?
Bạch Tông Ân không trả lời mà chỉ xoa nhẹ lên mái tóc xoăn của thiếu niên.
Đây chính là thừa nhận rồi. Tề Trừng cực kỳ vui vẻ, cậu thật sự không ngờ mình sẽ có lễ cưới, bất ngờ kinh khủng luôn!
Thế là cả buổi chiều cậu vẫn duy trì một mặt hưng phấn như vậy. Đến bữa tối, Tưởng Kỳ Phong như nhìn ra gì đó nên hỏi xem Triệu Thiến đã nói gì mà cậu lại vui vẻ như thế.
"Tông Ân nói rằng năm sau muốn cùng Tiểu Trừng tổ chức hôn lễ."
Tưởng Kỳ Phong không có hứng thú gì với câu trả lời này, loại chuyện này đối với ông ta là rất nhỏ nhặt, tuy nhiên trên mặt vẫn không biểu hiện ra điều gì, Tưởng Kỳ Phong gật đầu rồi nói với Bạch Tông Ân: "Nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ nói, dì Triệu của con thích tổ chức tiệc nên rất có kinh nghiệm."
Bạch Tông Ân còn chưa trả lời mà Triệu Thiến đã nói trước tiên: "Chồng chồng nhà người ta ngọt ngọt ngào ngào muốn tự mình làm, nhưng mà nếu Tông Ân có gì cần giúp đỡ thì cứ nói."
"Được, cám ơn dì Triệu."
Trên bàn ăn Tưởng gia cũng không có quá nhiều quy củ như là ăn thì không được nói các kiểu. Một là Tưởng Kỳ Phong vốn là con riêng, trước đó gia thế của gia đình ông ta vẫn chưa bằng nhà họ Triệu nên không có nhiều quy củ gì. Hai là có một đứa con trai duy nhất là Tưởng Chấp nên rất thương yêu hắn.
Thường ngày, số lần Tưởng Kỳ Phong có mặt tại bàn ăn cơm cũng không nhiều, ông ta cũng khá kiệm lời, phần lớn đều là Triệu Thiến và con trai nói. Hôm nay có hai vị khách tới nhà nên Triệu Thiến cũng nói khá nhiều, bật không khí thoạt nhìn rất náo nhiệt.
Nhưng nhìn kỹ thì Tưởng Kỳ Phong vẫn giống như trước không nói được bao nhiêu câu cùng với Triệu Thiến nói chuyện phiếm trong bầu không khí ấm áp. Nhưng cũng không thể không ăn uống, Tề Trừng ngồi ăn mà rất gò bó, đầu bếp nấu rất nhiều món mà cũng không hợp khẩu vị của cậu.
Giống như là nó không được ngon cho lắm vậy.
Sau khi ăn xong cũng không có bất cứ dư vị gì. Cũng may là bọn họ không cần phải thường xuyên đến Tưởng gia ăn, nếu không thì Tề Trừng nhất định sẽ không chịu nổi.
Ngay khi trời vừa tối, Bạch Tông Ân liền nói rằng hai người phải về nhà, Triệu Thiến khách khí nói vài ba câu giữ lại, rằng trong nhà đã chuẩn bị phòng, ở lại chơi thêm vài ngày bla bla. Sau khi bị từ chối thì Triệu Thiến cũng không giữ lại thêm, mà nói trên đường chú ý an toàn các kiểu.
Vừa kết thúc cơm tối thì Tưởng Kỳ Phong đã lập tức đến phòng sách nên khi hai người rời đi cũng không nhìn thấy ông ta. Triệu Thiến giả vờ tức giận nói chú Tưởng của các cậu lúc nào cũng bận rộn tới lui, bà vỗ vỗ vai con trai, bảo hắn tiễn hai người họ đi.
… Mà cũng không có gì để tiễn cả.
Tề Trừng và ông xã ngồi lên xe, cậu nhìn ra ngoài cửa thì thấy Husky đang cười xán lạn, vung tay bye bye với hai người.
Toàn bộ Tưởng gia chắc cũng chỉ có Husky mới là thật tâm đối xử với họ mà thôi...
Vậy nên Tề Trừng cũng thò đầu ra ngoài cửa sổ, vẫy vẫy móng vuốt, lớn tiếng nói:
"Trở về đi em trai, lần sau cậu tới thì tôi sẽ mời cậu uống Wahaha nha!"
"... Anh dâu à, tôi cũng không có con nít như vậy đâu." Tưởng Chấp muốn kéo lại tôn nghiêm cho mình.
Không phải là hắn chỉ uống mấy chai Wahaha của anh dâu thôi à? Sao càng ngày hắn càng cảm thấy hình tượng của mình càng ấu trĩ vậy chứ?
Tề Trừng: "Vậy thì thôi."
"Ấy —— vẫn là uống đi."
Đối thoại giữa hai người đơn giản như vậy khiến cho người khác cảm giác bọn họ dường như đã rẽ vào nhà trẻ.
Nhưng cũng may xe đã khởi động, Tưởng Chấp đứng tại chỗ vẫy tay. Dưới màn đêm, sau lưng hắn là một tòa kiến trúc xa hoa, rõ ràng là khoảng cách đã trở nên rất xa rồi nhưng vẫn có thể cảm nhận được nụ cười nhiệt tình và nét không nỡ trên mặt của Tưởng Chấp.
Tề Trừng thu tay về, gió có chút lớn, cửa kính xe được đóng lại, sau khi ngồi ngay ngắn thì cậu liền nghe ông xã nói: "Em thích Tiểu Chấp lắm sao?"
"Không có, không có. Ông xã, em yêu anh nhất mà."
Du͙ƈ vọиɠ muốn sống mạnh mẽ - Tề Trừng Trừng lập tức quay sang nhìn ông xã, cậu trợn tròn hai mắt để anh thấy được ánh mắt chân thành của mình.
Bạch Tông Ân thấy vậy thì có chút buồn cười, anh xoa xoa mái tóc xoăn xoăn của bạn nhỏ nào đó rồi nói: "Không phải anh ghen."
Đám tóc xoăn của bạn nhỏ nọ vểnh lên một chút, hai mắt to tròn nghi ngờ không tin, một mặt rộng lượng 'Đây mà còn không phải là ghen? Thôi, em cho ông xã mặt mũi đấy, không thèm vạch trần anh đâu.'
Bạch Tông Ân: ...
Thôi thì cứ theo thiếu niên đi vậy.
"Chỉ là em nghĩ ở Tưởng gia có mỗi Tiểu Chấp là thật lòng mà thôi, chúng ta rời đi mà cậu ấy còn không nỡ."
Tề Trừng nói xong lại sợ ông xã ăn giấm nên lập tức bổ sung:
"Em thật sự hi vọng Tiểu Chấp có thể cùng với Úc Thanh Thời thuận lợi ở bên nhau, không cần phải trải qua gập ghềnh trắc trở gì cả."
Ông xã anh có nghe ra được ý của em không?!
Tiểu Chấp là có người đã có tình yêu của riêng mình rồi đó.
Em thật sự không còn yêu thích tên Husky đó nữa rồi mà!
Bạch Tông Ân liếc nhìn thiếu niên đang nghiêm túc mong đợi, anh nhịn không được liền xoa nhẹ lên mái đầu xoăn xoăn của cậu.
"Em không thích dì Triệu sao?"
Tề Trừng không biết tại sao ông xã lại đột nhiên hỏi cái này, nhưng giống như đi xem phim xong thì nên nhận xét vài ba câu vậy, cậu nghiêm túc nghĩ một hồi rồi mới nói: "Cũng không phải là không thích, mà bà ấy đốt xử tốt với em cũng chỉ vì em là chồng nhỏ của anh, sau đó cũng giống như trêu chọc mèo con vậy, Tưởng phu nhân rất khách khí và nhiệt tình."
Cho nên Tề Trừng mới tán dương Triệu Thiến, cậu cũng khách khí và lễ phép đáp lại.
"Vậy chú Tưởng thì sao?"
"Không thích."
Tề Trừng trả lời rất nhanh, lần này thì một chút chần chừ cũng không có.
A a a a a cậu nói nhanh như thế thì liệu ông xã có nhìn ra có gì không đúng hay không?
"Em, em, em thấy ông ấy nghiêm mặt lại trông có chút dữ." Tề Trừng lập tức giải thích.
Bạch Tông Ân xoa nhẹ đầu của bạn nhỏ nào đó đang bị dọa, anh nói: "Không trách em. Đúng là rất hung ác."
Có phải là thiếu niên đã biết rồi không?
Mà cho dù cậu có biết hay không, tại sao lại biết thì đều không quan trọng, Bạch Tông Ân chỉ biết tình cảm mà thiếu niên dành cho mình là thật là đủ rồi. Vậy nên tất cả những thứ này không cần phải truy cứu, nếu thiếu niên muốn nói thì đợi đến một lúc nào đó cậu sẽ tự nói ra mà thôi.
Về đến nhà đã hơn tám giờ, ra khỏi nhà cũng chỉ là đến nhà người ta làm khách rồi ăn uống nhưng về đến nhà rồi Tề Trừng mới thở phào nhẹ nhõm, lộ ra biểu tình 'Đến địa bàn của mình thì mới có thể thả lỏng'. Không cần phải khách khí lễ phép như ở Tưởng gia, Tề Trừng bây giờ giống hệt như quả bóng bay bị đâm thủng, xoạt xoạt cởϊ áσ khoác rồi rũ vai, tự ném mình xuống ghế sofa trong phòng khách.
Hai cái chân lắc lư một chút liền tung luôn dép lê trên chân đi.
Cực kỳ giống một con cá mắm nhỏ bị hỏng.
Bạch Tông Ân thấy vậy thì đáy mắt mang theo ý cười, anh điều khiển xe lăn đến bên cạnh cá mắm nhỏ, nhéo nhéo cái chân đang đung đưa.
Tề Trừng Trừng đang xụi lơ trên sofa lập tức ôm lấy chân: "Ông xã, anh đừng có nhéo, bẩn đó."
"Đi tắm, có thể ngâm mình một chút." Bạch Tông Ân nói.
Tề Trừng vẫn muốn nằm thêm một chút nữa nhưng lại nghe ông xã nói thêm: "Hôm nay để anh giúp Trừng Trừng tắm."
! ! !
Ông xã, anh nói như vậy thì giờ em không nằm nữa đâu!
Câu Cún con háo sắc. jpg
Hai người lên tới lầu hai, tuy nhiên lần này là đi đến phòng tắm của Tề Trừng, bên đó có bồn tắm. Bạch Tông Ân vừa xả nước nóng ra thì thấy thiếu niên đưa đồ vật cho anh, là viên sủi bồn tắm hương dâu.
"Ông xã không thích hương dâu hả? Vậy còn hương cam thì sao?" Tề Trừng cho ông xã lựa chọn.
Nước nóng đã được xả tốt, một bồn tắm toàn bọt là bọt hương cam, Bạch Tông Ân xắn tay áo lên, nói: "Trừng Trừng, có thể tắm được rồi, vào đây đi."
(Truyện chỉ được đăng duy nhất trên w.att.pa.d cmj_jinju, vui lòng tôn trọng công sức của tác giả và người edit bằng cách không đọc truyện trên các web khác, làm ơn!!!)
Tề Trừng thật vui vẻ cởi nút áo, nhưng sau đó lại dừng tay lại, cậu nhìn xuống chính mình rồi lại nhìn một chút sang ông xã đang mặc quần áo chỉnh tề, đầu nhỏ bốc lên ba dấu hỏi.
???
"Ông xã, không phải chúng ta tắm cùng nhau ạ?"
"Giúp em tắm thôi." Bạch Tông Ân đang xắn tay áo nghe vậy thì dừng lại, nhìn sang:
"Hay là Trừng Trừng không muốn anh giúp?"
"Không, không phải đâu."
Chỉ là có chút kỳ lạ với thẹn thùng ấy. Cậu cởi hết trơn mà ông xã vẫn mặc quần áo đàng hoàng ngồi bên cạnh bồn tắm —— nhưng mà ông xã tắm cho cậu cơ mà.
Tề Trừng thẹn thùng giữa việc cả hai người cùng nhau tắm và ông xã tắm cho mình, cậu xoắn xuýt mất một giây liền vui vẻ lựa chọn cái sau. Chỉ là lúc cởϊ qυầи áo thật sự rất xấu hổ nên Tề Trừng xoay người đi.
Bạch Tông Ân lập tức thấy được xương cánh bướm xinh đẹp ở lưng của thiếu niên, còn có hai bên eo nhỏ nhắn, xuống chút nữa là ——
Phốc phốc.
Tề Trừng chui vào bồn tắm, động tác có hơi lớn làm văng nước lên người ông xã, Tề Trừng vươn người tới hỏi: "Ông xã, anh có bị nóng không?"
"Nhiệt độ nước nóng lắm sao?"
Ánh mắt Bạch Tông Ân lơ đãng quét qua phần ngực của thiếu niên khi cậu vươn người tới.
Tề Trừng ngoan ngoãn ngồi xuống, sau đó lại nghĩ một hồi, nước trong bồn không nóng thì ông xã sao có thể bị làm cho nóng được chứ, cậu đúng là ngu xuẩn mà.
"Ông xã, anh có biết mặt em dùng cái gì để đổi không?"
Tề Trừng bắt đầu trở nên lém lỉnh, cậu tự hỏi tự đáp, tự phối nhạc coong coong coong: "Là dùng đầu đó nha."
"Chẳng trách Trừng Trừng lại đẹp như vậy." Bạch Tông Ân nói.
Tề Trừng: ...
Nói cách khác, cậu rất ngu xuẩn.
Nhưng mà ông xã khen cậu đẹp, không biết có nên vui vẻ không nữa.
Bạch Tông Ân tắm rửa cho thiếu niên rất tỉ mỉ: "Xoay người."
Tề Trừng lập tức ngoan ngoãn xoay người, cậu ngồi xếp bằng nằm nhoài lên vách bồn tắm khiến sống lưng tạo nên một độ cong rất đẹp, nhiệt độ da thịt có chút cao, có thể là vì nước ấm. Lúc Bạch Tông Ân dùng khăn lau lên người thiếu niên, bàn tay có thể cảm nhận được sự run rẩy khe khẽ của cậu.
Không hiểu tại sao nhưng cổ họng Bạch Tông Ân có chút khô.
Giúp thiếu niên tắm rửa thật sự là một việc tự 'dằn vặt' chính mình mà.
Lúc rửa ráy đến phía trước thì tắm cũng không thích hợp nữa rồi, bọt nước trong bồn văng tung tóe khắp nơi, làm ướt cả áo sơ mi và quần tây của Bạch Tông Ân. Bên này cũng không có bαo ƈαo sυ, hơn nữa cả hai đều có chút đồng tình và gấp gáp, đặc biệt là Tề Trừng, hôm nay cậu vô cùng làm nũng dính người. Bạch Tông Ân nghĩ rằng có lẽ là vì lúc ở Tưởng gia, anh đã nói là muốn tổ chứ hôn lễ nên bây giờ thiếu niên mới hành động lớn mật và nhiệt tình đến như vậy.
Từng lần từng lần gọi anh là ông xã, rồi lại hết lần này đến lần khác chủ động hôn anh.
Lửa nóng trong thân thể thật giống như chỉ có ôm lấy thiếu niên thì mới có thể dập tắt.
Có lẽ là vì nước trong bồn tắm hoặc là vì nguyên nhân nào đó mà sau khi thiếu niên động tình thì rất ướŧ áŧ.
Lúc chú Quyền trở về thì thấy phòng khách yên lặng không có người, tuy nhiên ông thấy đèn lầu hai đang sáng, nhìn thời gian đã chín giờ rưỡi, chú Quyền cảm thấy đã đến giờ xoa bóp cho Tông Ân rồi nên đi lên gõ cửa phòng anh. Nhưng gõ một lúc mà vẫn không thấy ai, còn phòng Tề Trừng thì truyền đến một chút động tĩnh, chỉ là cách âm giữa các phòng rất tốt nên âm thanh được nghe rất mơ hồ.
Hình như là Tiểu Trừng đang kêu gì đấy.
Chú Quyền vốn dĩ muốn gõ cửa nhưng ông lại nghĩ đến cái gì đó mà thu tay về rồi nhanh chóng xuống lầu.
Hôm nay xoa bóp trễ hơn mọi lần.
Phòng tắm của Tề Trừng bị làm cho rối tung rối mù, nơi nơi đều là nước, quần áo của hai người cũng nằm rải rác khắp nơi. Cả người Tề Trừng không còn sức, eo giống như sắp đứt gãy luôn vậy. Bạch Tông Ân mặc áo tắm cho thiếu niên rồi đưa cậu đến trên giường, tự mình thu dọn qua loa một chút, xử lý xong hết thảy đã hơn mười giờ.
Sau đó thì xoa bóp ở phòng khách.
Chú Quyền coi như không thấy vết hồng trên cổ của Tông Ân, nghĩ thầm may mà ông không gõ cửa. Mà ông cũng không biết rằng ngoại trừ cổ ra thì sau lưng Bạch Tông Ân nơi đâu cũng có vết cào.
Đêm nay làm quá mức rồi, cuối cùng thiếu niên còn nói không muốn nữa, Bạch Tông Ân còn có chút điên hơn bình thường.
Anh thật sự muốn khảm thiếu niên vào trong người mình.
Tề Trừng không chịu đựng nổi nữa nên vừa về phòng là lập tức ngủ, bởi vì cậu quá là mệt mỏi rồi, một đầu ngón tay cũng không nhấc nổi. Khi đó ông xã nói chú Quyền chưa về, còn nói cách âm rất tốt nên cậu liền rêи ɾỉ lung ta lung tung.
A a a a a a cái gì mà muốn cùng nhảy lầu với ông xã cơ chứ!
Thật đúng là lời nói không có đầu óc mà.
Mà thật ra cũng không phải là không có đầu óc, bởi vì thân thể rất thoải mái, đại não trống không, hơn nữa hôm nay thấy Tưởng Kỳ Phong, trong lòng Tề Trừng vẫn luôn nhớ kỹ kết cục cuối cùng trong tiểu thuyết nên cậu mới có thể càn rỡ như thế.
Hi vọng ông xã không hỏi cậu rằng tại sao lại nói câu ấy!!!
Tề Trừng mang theo thấp thỏm trong lòng cùng với thân thể mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Cậu cũng không biết, nửa tiếng sau sau khi mình đã ngủ thì Bạch Tông Ân đã lên đây, anh không đi thay quần áo mà đến bên giường rồi lặng lẽ ngắm nhìn cậu đang ngủ yên.
"Vậy nên anh sẽ chết sao, Trừng Trừng? Sẽ nhảy lầu rồi kết liễu đời mình ư?"
Không có ai trả lời cả.
Đáy mắt Bạch Tông Ân không giấu nổi ôn nhu và yêu thương.
Nhảy lầu sẽ rất đau, thân thể sẽ bị chia năm xẻ bảy trông rất xấu, anh yêu cá mắm nhỏ xinh đẹp của anh như vậy nên tất nhiên anh sẽ không nhảy lầu rồi...
...
Ngày hôm sau tỉnh lại, cổ họng Tề Trừng có chút khàn, tối hôm qua cậu đã kêu la quá mức rồi. Chân và eo cũng bủn rủn hết cả. Meo meo nhỏ mở mắt ra, cậu vốn cho là hôm nay trên giường chỉ còn lại một người nhưng bây giờ lại không ngờ ông xã vẫn còn nằm đây!
Nếu không thì sao giờ này ông xã còn bám giường được chứ!
Bạch Tông Ân đến gần muốn hôn một cái lên môi thiếu niên, cậu hỏi ngửa ra sau che miệng lại, từng câu từng chữ hàm hồ nói: "Em chưa có đánh răng mà."
"Ngu ngốc." Bạch Tông Ân hôn nhẹ lên mu bàn tay đang che lại của thiếu niên
Rốt cuộc thiếu niên có biết hay không, bệnh sạch sẽ này từ lâu đã không còn hiệu lực với anh nữa rồi.
Thiếu niên là ngoại lệ.
Cách mu bàn tay hôn môi cũng làm cho Tề Trừng cảm thấy vui vẻ vô cùng.
"Đã chín giờ rưỡi rồi, dậy ăn chút bữa sáng hay là anh nói dì mang lên?"
Chín giờ rưỡi mới đúng chứ, hôm qua cậu mệt mỏi như vậy thì sao có thể dậy lúc sáu giờ hơn được, đây mới là có vấn đề đó. Tuy rằng Tề Trừng không biết tại sao ông xã lại bám giường chung với mình nhưng chuyện này cũng không cản trở cậu vui vẻ, cậu lăn tròn một vòng vào lòng ông xã, ngẩng đầu hôn một cái lên cằm anh.
"Chúng ta xuống dưới ăn đi ạ, vốn đã dậy trễ rồi, nếu còn ở lại giường nữa thì chú Quyền nhất định sẽ biết hôm qua xảy ra chuyện gì, rồi cả dì cũng sẽ biết luôn mất..."
Tề Trừng thì thầm, cậu vẫn còn muốn mặt mũi đó.
Tuy rằng mỗi lần dậy trễ chú Quyền đều có thể đoán được nhưng ông đều cho cậu thể diện, tất cả mọi người đều nói cậu là 'Thức đêm xem hoạt hình' nên mới dậy trễ, nếu ở trên giường ăn thì vẫn là không cần thì hơn!
Bữa sáng hôm nay là cháo nóng với vài món ăn nhẹ khác.
Chú Quyền nghe giọng Tiểu Trừng khàn khàn, lần này còn nghiêm trọng hơn lúc trước, ông nhớ đến tối hôm qua, cách cánh cửa rồi mà vẫn còn nghe thấy… ầy, bảo sao.
Sau đó chú Quyền pha một ly nước mật ong cho Tiểu Trừng để làm cổ họng thoải mái hơn, rồi ông còn mua lê tuyết để dành sau bữa trưa hầm.
Không quá hai ngày, luật sư Đoạn gọi điện tới nói rằng đã có thể đến công chứng.
Bạch Tông Ân biết, Tưởng Kỳ Phong gặp qua Trừng Trừng rồi cho nên càng cảm thấy yên tâm hơn với anh và Trừng Trừng. Hoặc có lẽ là bây giờ trong lòng Tưởng Kỳ Phong, anh không chỉ là một tên tàn phế với tâm tình u ám, mà còn là một kẻ vì yêu mà đầu óc trở nên ngu muội.
Mà vế sau cũng không phải là không đúng.
...
Văn phòng luật sư nằm ở một khu vực khác, một nơi toàn là những tòa nhà chọc trời, tất cả các hình dạng đều vô cùng hiện đại và mới lạ. Luật sư Đoạn là một trong những luật sư của văn phòng luật sư Vân Hiên, tuổi trẻ tài cao, rất có tiếng trong ngành.
Bất kể là cả văn phòng luật sư đó hay bản thân luật sư Đoạn cũng đều rất có tiếng.
Mà tập đoàn Tưởng thị có đội ngũ luật sư chuyên môn phụ trách, chỉ chịu trách nhiệm riêng cho công ty.
Làm công chứng ngược lại cũng rất đơn giản, chẳng qua là khi gặp mặt, luật sư bên Tưởng thị nhìn thấy Tề Trừng thì trong mắt không giấu nổi bất ngờ và kinh ngạc.
Có thể là vì Tề Trừng còn quá trẻ, một đầu tóc xoăn, mặc quần áo cũng giống ngoan ngoãn giống như học sinh mặc đồng phục. Mặc dù luật sư nọ đã nghe được chuyện này rồi nhưng khi gặp mặt vẫn có chút không thể tin nổi.
Đây chính là thứ mang về thu nhập một năm hơn mười tỷ, là cổ phần của Tưởng thị, thế mà lại cứ như vậy chuyển nhượng. Trong suy đoán của luật sư, có thể dễ dàng lừa gạt Bạch Tông Ân sang tên cổ phần như thế thì người tên Tề Trừng kia nhất định phải là một con hồ ly mê người biết mê hoặc đàn ông .
Nhưng kết quả thật bất ngờ.
...
Làm xong công chứng, mười hai phần trăm cổ phần của tập đoàn Tưởng thị lập tức thuộc về Tề Trừng.
Tề Trừng vốn dĩ là một con cá mắm chỉ biết ăn bám, thế mà đột nhiên giá trị bản thân tăng vèo lên tới hơn một tỷ. Những nhân vật tinh anh kia rất khách khí bắt tay cậu khiến Tề Trừng có chút thụ sủng nhược kinh.
Thậm chí còn có người muốn mời cả hai ăn cơn trưa.
Tề Trừng từ chối rồi cám ơn lòng tốt của mọi người.
Chỉ có mỗi luật sư Đoạn là thái độ vẫn trước sau như một —— chính là không có kiểu ân cần thái quá như những người kia. Tề Trừng còn rất có hảo cảm với luật sư Đoạn. Lên xe, cậu khen luật sư Đoạn rất nhiều, bảo sao người ta có thể làm được việc lớn như vậy, đúng là sứ thần chính nghĩa của pháp luật.
"..." Bạch Tông Ân thấy ánh mắt sùng bái của thiếu niên, rất nhẫn tâm nói: "Phí tư vấn của luật sư Đoạn, một giờ là năm ngàn."
Tề Trừng kinh ngạc đến há hốc miệng: "Năm, năm ngàn?"
Sứ thần chính nghĩa cũng quá mắc rồi đó.
Luật sư Đoạn lập tức từ vì dân thăng oan, sứ thần chính nghĩa biến thành luật sư tinh anh, cao cấp, có tiền đầy người.
Bạch Tông Ân thấy một đầu tóc xoăn của thiếu niên rũ xuống, mặc dù có chút ghen nhưng anh vẫn nhìn ra được rằng thiếu niên rất tôn trọng và sùng bái những người đứng đầu trong ngành, cả luật sư Đoạn và bác sĩ Liễu, ai cậu cũng rất ngưỡng mộ.
Không phải ngưỡng mộ cá nhân, mà là về ngành nghề, khả năng của họ. Bọn họ có thể cứu sống người khác, có thể vì dân mà duy trì chính nghĩa, những điều này thiếu niên không làm được, nhưng cũng không cản trở sự sùng bái của cậu đối với họ.
"Hằng năm luật sư Đoạn cũng sẽ tiếp nhận vài vụ án trợ giúp xã hội." Bạch Tông Ân xoa nhẹ mái tóc của thiếu niên.
Đúng như dự đoán, một đầu tóc xoăn lập tức vểnh lên.
"Em nói mà, em sẽ không nhìn lầm người đâu. Luật sư Đoạn không hề giống như luật sư của Tưởng thị, vẫn rất có khí phách!" Tề Trừng cây ngay không sợ chết đứng bắt đầu kéo giẫm.
Trong suy nghĩ của cậu, luật sư Đoạn phục vụ họ, cũng chính là vì quốc gia. Mà sau lưng luật sư của tập đoàn Tưởng thị lại là Tưởng Kỳ Phong, vậy tất nhiên bọn họ là địch quốc rồi!
Đơn giản như thế còn gì, người bên mình thì mình phải khen chứ.
Sao Bạch Tông Ân có thể không nhìn ra được, thậm chí anh còn cảm thấy thiếu niên đơn thuần ngây ngô có chút ngốc, nhưng ngốc như vậy cũng vì anh, cậu luôn đứng về phía anh vô điều kiện, còn phân chia trận doanh nhỏ như vậy nữa… là kẻ ngốc đáng yêu.
"Trừng Trừng trở thành phú ông nhỏ rồi, vậy trưa hôm nay Trừng Trừng mời khách đi?"
Bị ông xã trêu ghẹo.
Tề Trừng đỏ mặt, mới thăng cấp trở thành người có tiền, đám tóc xoăn trên đầu vểnh lên, rất phóng khoáng nói:
"Được nha ông xã, hôm nay em sẽ mời anh ăn đồ Tây ——"
Cậu vốn dĩ muốn đi tìm Lộ Dương rồi vừa vặn ăn cơm luôn, nhưng sau đó lại cảm thấy mình và ông xã ăn cơm mà bạn bè lại phục vụ cho mình thì thật không tốt lắm, thế là Tề Trừng chú đầu tra những nhà hàng Tây được đánh giá tốt ở gần đây.
Năm trăm cho một người!
Vẫn là lần sau mời Lộ Dương ăn súp thập cẩm cay đi thôi!
Mời món quá đắt thì tên nhóc Lộ Dương kia sẽ ngại, không chừng vừa lãnh lương xong liền muốn mời người trở lại. Tuy rằng Tề Trừng đã từng xã giao nhưng khi giao thiệp với người khác cậu cũng không linh hoạt cho lắm, mà Lộ Dương cũng rất giống cậu, lấy mình đẩy người. Nếu như khi cậu học cấp ba, mỗi ngày ông xã đều mời cậu ăn một bữa cơm lớn, ngày nào cũng chơi với cậu ——
Vậy, vậy sẽ rất vui sướng luôn đó. (≧▽≦)
Cậu đúng thật là một con cá mắm nhỏ không có tiền đồ mà.
Mà cũng không hẳn nữa, điều kiện tiên quyết phải là ông xã mời cậu nha.
Trước đây, đồng nghiệp trong công ty hay mua bánh tart trứng rồi donut các loại, bọn họ mời cậu ăn thì Tề Trừng đều từ chối nói rằng mình không thích đồ ngọt, tất cả đều bởi vì cậu không có khả năng mời lại bọn họ.
_____
Gần đây, người trong vòng thượng lưu của Danh Thành có truyền tai nhau một tin đồn.
Bạch Tông Ân đã chuyển tặng toàn bộ cổ phần của tập đoàn Tưởng thị trong tay cho bạn đời hợp pháp của mình là Tề Trừng. Mọi người vừa nghe qua tin ngày đã cảm thấy không tin nổi, chuyện này sao có thể được chứ, đó là cổ phần của Tưởng thị đấy, hiện tại dùng tiền cũng không có được nó, hơn nữa Bạch Tông Ân còn nắm nhiều cổ phần trong tay như thế, làm sao có thể cứ như vậy tặng không cho người khác được chứ?
Nghĩ cũng không muốn nghĩ.
Bạch Tông Ân là người tàn phế, chân bị hỏng, không có cách nào làm việc được nên phải dựa vào cổ phẩn của Tưởng gia để sinh sống, nếu như cổ phần không có thì sau này anh sẽ ăn cái gì cơ chứ?
Không thể chính là không thể.
Tất cả mọi người đều không tin, có người muốn xem trò vui nên cố ý hỏi đến Tề Bằng của Tề gia bên kia, nghe nói con lớn của ông rất lợi hại, nắm trong tay nhiều cổ phần thật đấy, Tề Bằng ông có thể sinh ra đứa con trai tốt.
Vừa nghe liền biết tất cả đều là chế nhạo, trào phúng, hóng chuyện. Tề Bằng cảm thấy mặt mũi của mình bị ném đi hết rồi, cười ha hả nói làm gì có, truyền thông bên ngoài đều không đúng sự thật, đều là giả cả thôi.
Tuy rằng lúc trước Bạch Tông Ân có nói muốn chuyển nhượng cổ phần cho con lớn nhưng Tề Bằng căn bản cũng không tin. Đứa con lớn của ông rất bình thường, khuôn mặt kia chỉ có thể nhìn đẹp hơn người thường một chút mà thôi. Đặc biệt là nó lại là nam, không có khả năng sinh em bé thì làm sao có thể khiến Bạch Tông Ân mê muội đến thần hồn điên đảo rồi sang tên cổ phần cơ chứ?
Tất cả mọi người không tin, ai ai cũng hóng chuyện hỏi trên đầu Tề Bằng, sau khi có được đáp án của Tề Bằng rồi cũng không chê cười, mà chỉ mắng người nào trên mạng lan truyền cái tin giả này.
Bởi vì điều này mà Tề Bằng và Tề phu nhân đều bị người trong giới cười nhạo. Mọi người không cười công khai mà chính là dùng lời ép người, nói rằng con trai bọn họ nuôi đúng là rất có bản lĩnh, chưa được bao lâu mà đã lấy được cổ phần Tưởng thị, chỉ bảo một chút bla bla...
Không một ai tin rằng Tề Trừng có cổ phần Tưởng thị trong tay nên tất cả đều cười nhạo bọn họ.
Vì thế nên Tề phu nhân rất tức giận: "Hôm nay tôi đã bị Lưu phu nhân chê cười đấy, vốn dĩ là chuyện nói phét nhà đã không đề cập tới rồi, thế mà bây giờ người bên ngoài ai cũng biết, tôi thật sự mất hết sạch mặt mũi."
Tề Bằng cũng bị chế giễu, không lên tiếng. Tề phu nhân thấy chồng mình không phản ứng gì thì càng thêm tức giận. Chủ yếu là lần trước chia tay không vui, Tề Trừng đánh Tề Hạo, còn nói cái gì mà cắt đứt quan hệ, Tề phu nhân vẫn không để ý gì lắm, sau đó bà vẫn luôn chờ Tề Trừng xin lỗi nhưng kết quả vẫn luôn không có tin tức.
Càng tức.
Tề phu nhân lải nhải một hồi lâu, Tề Bằng nghe riết cũng phiền, cuối cùng ông ta nói:
"Lần sau nếu có người nhắc đến chuyện này nữa thì bà cứ nói rằng Tề Trừng đã kết hôn rồi nên không còn quan hệ gì với Tề gia nữa. Không phải nó nói muốn cắt đứt quan hệ với chúng ta sao? Vậy thì làm theo ý nó đi."
Mấy ngày sau, Tề phu nhân được mời tới một buổi trà chiều, đều là người trong vòng muốn nịnh bợ.
Tề phu nhân không ngờ lần này bà lại được mời, trong điện thoại nói chuyện rất thân thiết. Tề phu nhân chuẩn bị thỏa đáng rồi đến nơi hẹn, mọi người cùng uống trà và nói chuyện phiếm, đúng lúc này có một vị phu nhân khác khen: "Tề phu nhân sinh con trai tốt thật đấy, Tề Trừng còn có thể lấy được cổ phần Tưởng gia —— "
Tề phu nhân tưởng rằng bọn họ lại muốn chế nhạo mình, thế nên bà tự giải thích trước: "Gia đình của tôi theo lối truyền thống, lão Tề nhà tôi nói rằng sản nghiệp sau này đều để cho con út, Tề Trừng kết hôn rồi thì nó chính là người của nhà khác, không có quan hệ gì với chúng tôi nữa rồi."
Vị phu nhân kia nghe vậy thì sửng sốt một chút, nụ cười thân thiết trên mặt cũng phai dần, bà cầm ly cafe lên che đi khóe miệng trào phúng, giả vờ ngạc nhiên nói: "Tề gia các người cũng quy củ quá rồi đấy, nếu con của tôi mà có thể kết hôn với nửa kia tốt như vậy thì đi ngủ tôi cũng sẽ cười tỉnh. Dùng cổ phần Tưởng gia làm quà tặng cho bạn đời thật đúng là hiếm thấy mà."
"Bà cứ nói đùa, cổ phần này lớn như thế thì không thể là sự thật được đâu." Tề phu nhân nói.
"Tề phu nhân vẫn chưa biết sao? Trong đại hội cổ đông của Tưởng gia hôm nay, Tề Trừng đã xuất hiện với vai trò là cổ đông mới đó..."
Lời tiếp theo, Tề phu nhân nghe không nổi nữa, đầu bà ta giống như nổ tung, trong đầu ong ong hai chữ—— là thật!
Tề Trừng thật sự có cổ phẩn của Tưởng thị.
Tề phu nhân hoảng hốt, bà nhìn thấy vị phu nhân bưng ly cafe kia nhìn mình với ánh mắt trào phúng, tựa như là đang nói bà ngu xuẩn, toàn bộ nhà họ Tề đều thật ngu xuẩn.
_______
Juu: 6k chữ nè hihi •́ ‿ ,•̀
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!