Không đợi Tô Ánh Nguyệt kịp phản ứng, điện thoại đã bị dập máy.
Lúc này Tô Ánh Nguyệt mới thu hồi ánh mắt, cô ngẩn người, cất điện thoại đi rồi đi về phía đường đối diện.
Vừa đi đến gần liền nghe Trần Minh Tân nói: “Lên xe.”
Tô Ánh Nguyệt đang chuẩn bị mở cửa xe, Trần Minh Tân đã nhanh chân hơn một bước tiến lên mở cửa xe cho cô.
Cô bước lên xe, tự thắt chặt dây an toàn cho mình, nhìn Trần Minh Tân lên xe từ một bên khác, khuôn mặt kéo căng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Xe hơi chậm rãi chạy về phía trước, Tô Ánh Nguyệt nắm chặt dây an toàn, mấp máy môi do dự một lát mới mở miệng nói: “Ừm thì, xe...”
“Bị giam rồi.” Giọng nói lạnh lùng của Trần Minh Tân cắt đứt lời nói của cô.
Tô Ánh Nguyệt vô tội nháy nháy mắt, nếu không phải là anh nhất định phải tịch thu giấy phép lái xe của cô, nên cô không có bằng lái cho nên mới bị giam xe hả?
Nếu như lúc đi trên đường cô không cẩn thận bị té một phát, vậy sau này cũng không cho cô đi bộ nữa hả?
Nhưng mà lấy tính cách này của Trần Minh Tân thì thật sự cũng rất khó nói.
Đáy lòng Tô Ánh Nguyệt run lên, không tự chủ được mà ngồi thẳng người.
Sau khi Trần Minh Tân bước lên xe, anh cũng không mở miệng nói với cô câu nào.
Cô xoay đầu nhìn một bên mặt nam tính âm trầm của Trần Minh Tân, liền nhớ đến những lời mà Trần Úc Xuyên đã nói lúc trước.
Rõ ràng là vô cớ gây sự như vậy, nhưng từ miệng của Trần Úc Xuyên nói ra thì ngược lại đã khiến Tô Ánh Nguyệt cảm thấy không có cảm giác phản cảm nào.
Nhưng tâm trạng cô lại nặng nề khác thường.
Chờ đến lúc đèn đỏ, Trần Minh Tân đột nhiên lên tiếng hỏi cô: “Tối nay muốn ăn cái gì?”
“Gì cũng được.”
Tô Ánh Nguyệt không có tâm trạng gì, trả lời một câu liền quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
Có thể là vì biết đến nguyên do Trần Úc Xuyên ở nơi này, khi Tô Ánh Nguyệt đến Ngọc Hoàng Cung, đáy lòng lại không tự chủ được mà trở nên căng thẳng.
Sau khi Trần Minh Tân trở về từ bãi đỗ xe, bàn tay to lớn nắm lấy tay của cô bước vào trong Ngọc Hoàng Cung.
Bọn họ trực tiếp đi lên phòng ăn ở lầu ba.
Nhân viên phục vụ muốn đi qua dẫn đường, Trần Minh Tân chỉ phất phất tay liền để nhân viên phục vụ đi khỏi.
Anh trực tiếp dẫn Tô Ánh Nguyệt vào một phòng bao.
“Ông ngoại.”
Tô Ánh Nguyệt đi theo phía sau lưng Trần Minh Tân, nghe được giọng nói của anh mới đột nhiên ngẩng đầu lên.
Lọt vào trong tầm mắt của cô chính là Trần Úc Xuyên đã “nói chuyện” với cô cả một buổi trưa.
“Đến rồi à.” Trần Úc Xuyên chậm rãi thả tạp chí trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Trần Minh Tân.
Lúc nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt, vẻ mặt vẫn như bình thường mà thu hồi ánh mắt lại.
Trần Minh Tân nắm tay Tô Ánh Nguyệt đi lên phía trước, ấn lấy bờ vai của cô, đẩy cô đến trước mặt Trần Úc Xuyên: “Gọi ông ngoại.”
Sức lực của Trần Minh Tân có chút lớn, cô có muốn tránh cũng tránh không được, đành phải kiên trì mở miệng: “Ông ngoại.”
Trần Úc Xuyên cũng không trả lời ngay lập tức.
Trần Minh Tân vẫn đứng ở nơi đó với Tô Ánh Nguyệt: “Ông ngoại, đây là vợ của con,Tô Ánh Nguyệt.”
Không nghe được bất kỳ cảm xúc nào trong giọng nói của anh.
Trần Úc Xuyên cũng không trả lời anh, Trần Minh Tân vẫn đứng ở nơi đó, Tô Ánh Nguyệt cảm giác được không khí kiềm chế im lặng.
Nửa ngày sau Trần Úc Xuyên mới quay đầu nhìn về phía Trần Minh Tân, tiện tay đem ánh mắt rời về phía Tô Ánh Nguyệt, giọng nói vậy mà lại hiện ra mấy phần ôn hòa: “Ngồi xuống đi.”Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Lúc này Trần Minh Tân mới lôi kéo Tô Ánh Nguyệt ngồi xuống, Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn Trần Minh Tân, cô không rõ Trần Minh Tân đây là có ý gì, sao đột nhiên lại dẫn cô đến gặp Trần Úc Xuyên.
Cô hoàn toàn không hiểu hai ông cháu này đang nghĩ cái gì trong đầu.
Trong suốt một bữa cơm đều lộ ra sự kiềm chế nặng nề.
Ngay cả trưa nay lúc dùng trà với Trần Úc Xuyên, ông ta nói với cô những lời kia, Tô Ánh Nguyệt cũng không có cảm giác bị đè nén như thế này.
Chờ cho đến khi bữa cơm kết thúc, Trần Minh Tân và Trần Úc Xuyên không ai rời đi, cũng không nói gì cả.
Tô Ánh Nguyệt lấy cớ đi nhà vệ sinh.
Lúc quay về lại nghe được âm thanh nói chuyện trong phòng, cô liền dừng lại nghe một chút.
“Có ý gì?” Người mở miệng trước là Trần Úc Xuyên.
Giọng nói của Trần Minh Tân vẫn tỉnh táo và êm tai như bình thường: “Như ông đã thấy đó, con mang vợ của con đến gặp ông.”
Đột nhiên Trần Úc Xuyên lại bật lên một tiếng cười: “Con biết rõ hôm nay ông đã gặp con bé đó rồi.”
“Cho dù có như thế nào thì con cũng nên chính thức giới thiệu cô ấy với ông, đây là chuyện con nên làm”
Giọng nói của Trần Minh Tân có chút căng cứng.
Cách một cánh cửa, Tô Ánh Nguyệt có thể cảm giác được bầu không khí căng thẳng ở bên trong.
Nhưng càng làm cho cô thấy kinh ngạc hơn là Trần Minh Tân đã biết trước người mà cô gặp là Trần Úc Xuyên à?
“Con vẫn thích chơi mấy trò vặt này với ông.”
Lần này Trần Úc Xuyên nói bằng tiếng Anh, phát âm chuẩn giọng Anh.
Ngữ khí của Trần Minh Tân cũng không tốt hơn bao nhiêu: “Là do ông vui đến không biết mệt.”
Tô Ánh Nguyệt có thể nghe hiểu được mấy câu tiếng Anh của bọn họ là có ý gì, nhưng lại không thể nghe được toàn bộ hàm ý sâu xa trong mỗi câu nói.
Uổng công cho cô tự cho mình là đúng, nghĩ trăm phương ngàn kế muốn giấu Trần Minh Tân, không thể để cho anh biết mình đi gặp Trần Úc Xuyên.
Nhưng bầu không khí nói chuyện giữa Trần Minh Tân và Trần Úc Xuyên như giương cung bạt kiếm, giống như hai đối thủ đang đánh cờ với nhau, mà cô lại hoàn toàn không biết gì cả, tựa như cô ở bên trong cục diện này cũng chỉ có thể trở thành quân cờ mặc cho hai người bọn họ bố trí.
Lời nói của Trần Úc Xuyên có lẽ cũng không phải là nhằm vào cô, mà là nhằm vào Trần Minh Tân.
Mà thái độ không nghe một lời nào của Trần Minh Tân cũng là đang nhằm vào Trần Úc Xuyên.
Cô cũng không rõ tâm trạng mình là gì, chẳng qua là cảm thấy không muốn bước vào nữa.
Tô Ánh Nguyệt mím chặt môi, đặt hai tay vào trong túi áo khoác, đi vào thang máy xuống lầu một, tìm một nơi hẻo lánh trong khu nghỉ ngơi ở đại sảnh ngồi xuống.
...
Không biết qua bao lâu lại có một nhóm người bước ra từ khỏi thang máy, Tô Ánh Nguyệt ngước mắt nhìn qua một cái, nhưng lại không nhìn thấy thân ảnh của Trần Minh Tân.
Có lẽ là bọn họ biết cô sẽ không bước vào phòng nữa, cho nên cũng không muốn tìm cô.
Sau lưng đột nhiên truyền đến một âm thanh quen thuộc.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu theo bản năng, đối diện với ánh mắt mang theo mừng rõ của Huỳnh Tiến Dương.
Cô giật mình, nhanh chóng đứng bật dậy, cảnh giác nhìn anh ta: “Sao anh lại ở chỗ này?”
Cô nhớ rõ lúc trước Lục Thời Sơ đã nói với cô rằng vết thương của Huỳnh Tiến Dương cũng không tính là nặng, rất nhanh đã có thể xuất viện, nhưng sau khi xuất viện tốt nhất nên nằm trên giường mà tĩnh dưỡng.
Huỳnh Tiến Dương không nhìn thẳng vào cô, hỏi ngược lại cô: “Có một mình em à?”
Sau khi nghe nói Huỳnh Tiến Dương đã rút đơn kiện, cô cũng không không gặp lại Huỳnh Tiến Dương lần nào nữa. Sau khi nhìn kỹ mới phát hiện Huỳnh Tiến Dương đã gầy đi không ít, vẻ mặt cũng không khác với bình thường, nhưng ánh mắt của anh ta lại khiến Tô Ánh Nguyệt có cảm giác cực kỳ không thoải mái.
Cô không hề nghĩ ngợi gì mà liền trả lời: “Không phải.”
“Đi cùng với Trần Minh Tân?”
Anh ta lại đi về phía trước một bước, càng đến gần Tô Ánh Nguyệt, đáy mắt càng suất hiện vẻ tối tăm.
Tô Ánh Nguyệt rống một câu về phía anh ta: “Mắc mớ gì anh phải để ý tôi đến cùng với ai.”
Sau đó xoay người liền muốn rời khỏi.
Nhưng tốc độ của Huỳnh Tiến Dương vẫn luôn chú ý đến cô đã nhanh hơn cô.
Anh ta kéo lấy cổ tay của cô, trong giọng nói mang theo sự lạnh buốt thấu xương: “Ghét bỏ anh như vậy à? Giống như người bạn mà nói chuyện mấy câu cũng không được ư, không kịp chờ đã muốn đi khỏi rồi hả?”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!