"Vốn dĩ tôi chỉ nghĩ xuất thân của cô thấp mà thôi, thật không ngờ quá khứ của cô lại kinh khủng đến nhường này."
Như có một tầng sương lạnh giá phủ trên gương mặt của Trần Úc Xuyên, ông ta tức giận, trừng mắt nhìn cô.
Tô Ánh Nguyệt cầm xấp giấy bị ông ta quăng xuống mặt bàn lên, lật từng trang một để đọc.
Đến lúc đọc xong trang cuối cùng, bàn tay cô không khỏi siết chặt lại, khớp ngón tay trắng nhợt.
Xấp giấy mà Trần Úc Xuyên đưa cho cô không phải thứ gì khác, mà là những tư liệu có liên quan đến cô.
Viết về những năm cô còn học cấp ba, Tô Yến Nhi đổ oan cô mang thai, vu vạ cái chết của Từ Du Nhiên có liên quan đến cô, còn có cả việc cô ném chai nước suối không vào người phóng viên trong buổi họp báo...
Thật ra trong tất cả mọi chuyện, cô đều là nạn nhân, cũng là người vô tội nhất.
Đến cuối cùng, hết thảy lời vu vạ đều đã được giải quyết rõ ràng.
Nhưng đến bây giờ, Trần Úc Xuyên lại lật chuyện cũ lên, coi đó như vũ khí bén nhọn để tấn công cô.
Đôi mắt sắc sảo của Trần Úc Xuyên híp lại, ánh mắt tựa như dao, phóng thẳng lên người Tô Ánh Nguyệt: "Không còn gì để nói nữa, đúng không?"
Tô Ánh Nguyệt đặt xấp giấy đang bị siết chặt trong tay của mình xuống.
Đợi đến khi Trần Úc Xuyên nói dứt lời, cô mới ngẩng đầu lên, nhìn Trần Úc Uyên với đôi mắt trong trẻo: "Hôm nay ông Trần qua nhà cháu là vì mục đích này ư?"
"Cô Tô, thân là ông ngoại của Trần Minh Tân, tôi phải chịu trách nhiệm với tương lai của nó, cần phải kéo nó ra khỏi sai lầm, đưa nó về con đường đúng đắn, về chuyện này, hy vọng cô có thể hiểu cho tôi."
Trần Úc Xuyên nói với vẻ đây là chuyện hiển nhiên, đến giọng điệu của ông ta cũng giống hệt với lần đầu tiên gặp mặt Tô Ánh Nguyệt.
Nhưng mà, ở thời điểm này, Tô Ánh Nguyệt hoàn toàn không bất lực và ôm cái suy nghĩ như lần đầu tiên gặp mặt ấy nữa.
"Ông Trần, cháu xin lỗi ông nhiều, e là cháu không thể nào hiểu được."
Ánh mắt Tô Ánh Nguyệt trở nên lạnh lùng, mấy ngày nay, chỉ cần có thể tránh né là cô luôn tìm cách tránh gặp mặt Trần Úc Xuyên, ráng hết sức để không nổi nóng với ông ta.
Nhưng mà, hiện giờ, cô không thể nuốt nổi cơn giận vào lòng nữa.
"Một con nhóc xuất thân thấp kém, tóc dài óc ngắn, may mà người cô gặp được là tôi, chứ bằng không..."
Ánh mắt Trần Úc Xuyên trở nên hung ác, ông ta hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục nói cho hết câu.
Tô Ánh Nguyệt nhếch môi, nở nụ cười nhạt.
"Những lời ông nói cũng là những gì cháu muốn nói, may mà hôm nay ông Trần đến gặp cháu, nếu như là người khác, có thể cô ấy sẽ không giữ được bình tĩnh mà tiếp tục nói chuyện với ông đâu."
Tô Ánh Nguyệt vừa dứt lời, sắc mặt Trần Úc Xuyên đã thay đổi, ông ta không ngờ Tô Ánh Nguyệt sẽ đáp lại ông với thái độ "ngang ngược" như vậy.
Tô Ánh Nguyệt cũng không quan tâm đến sắc mặt ông ta mà tiếp tục nói: "Nếu ông Trần đã điều tra đến những chuyện xảy ra trong quá khứ của cháu, thì chắc là ông cũng đã hiểu được ngọn nguồn mọi việc rồi, cháu trong sạch hơn bất cứ người nào khác. Trong hết thảy mọi chuyện, cháu đều là người bị hại, nhưng mà ông Trần, hôm nay ông lại đem những thứ này ra để nói quá khứ của cháu kinh khủng..."
"Ông làm như vậy thì có khác gì với những kẻ đã vu oan giá họa cho cháu không? Bởi vậy, cháu thật sự không hiểu nổi, rõ ràng ông đã biết sự thật là như thế nào nhưng tại sao lại ông lựa chọn che kín đôi mắt mình như vậy, hơn nữa, ông có dám bảo đảm chưa từng có những chuyện như vậy xảy ra trong gia tộc Mogwynn hay không?"
Cái gọi là thế gia quý tộc, các cuộc đấu đá tranh giành quyền lực làm sao ít cho được?
Đã có bao nhiêu chuyện dơ bẩn xảy ra trong gia đình bọn họ rồi, ai cũng biết, có điều bọn họ lựa chọn giấu kín trong lòng chứ không nói ra mà thôi.
Vào mấy năm du học bên nước ngoài, trong số những cô gái mà cô quen biết, mười người thì đã hết chín người nhắc về gia tộc Mogwynn với cô, đấy là một gia đình quý tộc thật sự.
Mà bá tước Augusto, người thừa kế khác họ duy nhất trong lịch sử cũng là nhân vật được mọi người kính phục.
"Cô..."
Trần Úc Xuyên chỉ tay vào mặt cô, gương mặt ông ta tái xanh, lắp bắp "cô" một hồi lâu cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.
Tô Ánh Nguyệt bình tĩnh rót một ly nước, đưa cho Trần Úc Xuyên.
"Không ngờ cô lại dám ăn nói với tôi như vậy! Tôi là ông ngoại của Trần Minh Tân! Tôi là người thân duy nhất của nó, chỉ cần tôi không gật đầu, nó sẽ không dám thật sự đến với cô đâu!"
Ông ta rống lên như thể mắc phải chứng cuồng loạn.
Ông ta cảm thấy, chắc chắn đây là lúc khó khăn kinh khủng nhất trong cuộc đời của mình.
Mẹ ông ta là người phương Đông, ba ông là nghị viên bên nước ngoài, sau đó ông ta đi ở rể cho gia tộc Mogwynn, hơn nữa còn trở thành người thừa kế của gia tộc ấy, được nữ vương phong tước cho, trong mấy chục năm nay, ông ta sống trong vinh quang không ai sánh bằng.
Có nằm mơ ông ta cũng không ngờ rằng, bản thân ông ta sẽ bị một con nhóc nhỏ hơn mình 40, 50 tuổi vặc lại, khiến ông ta á khẩu, không biết làm sao để mở miệng.
Sở dĩ á khẩu không trả lời lại được là vì ông ta biết lời Tô Ánh Nguyệt nói là đúng.
Hành vi hiện giờ của ông ta giống như một kẻ gây hại vậy.
Rất không lịch thiệp, cũng hết sức trơ trẽn.
Nhưng mà, ông ta phải đưa Trần Minh Tân trở về gia tộc Mogwynn! Để Trần Minh Tân nắm quyền thừa kế gia tộc này.
Mà vợ của người chấp quyền trong gia tộc Mogwynn có tiếng tăm lừng lẫy ấy, cho dù xét về gia thế hay danh tiếng đều phải thật tốt đẹp.
Một khi con người nảy sinh ra ham muốn cá nhân, ắt hẳn những thói hư tật xấu sẽ bị bại lộ.
Cho dù là người đã làm quý ông cả đời như Trần Úc Xuyên cũng không phải là trường hợp ngoại lệ.
"Bởi vì ông là ông ngoại của Trần Úc Xuyên nên cháu mới muốn nói rõ ngọn nguồn mọi việc với ông." Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt rất bình tĩnh, nhưng tâm trạng lại vô cùng nặng nề.
Người thân duy nhất của anh ấy.
Trần Úc Xuyên không đồng ý, Trần Minh Tân sẽ không tiếp tục chung sống với cô nữa ư?
"Hừ! Cô đúng là đồ không biết tốt xấu là gì!"
Lồng ngực Trần Úc Xuyên không khỏi phập phồng lên xuống, rõ ràng ông ta vẫn còn đang tức giận.
Tô Ánh Nguyệt không nhiều lời thêm nữa, cô sợ mình làm Trần Úc Xuyên tức quá rồi đổ bệnh.
Mặc dù cách làm của ông ta làm cô bực mình, nhưng dù gì ông cũng là người già, còn là ông ngoại của Trần Minh Tân, cô vẫn phải quan tâm đến sức khỏe của ông ấy.
Cố Hàm Yên vội vã vuốt giận cho Trần Úc Xuyên, lại khe khẽ nói thêm vài câu với ông ta rồi quay sang nhìn Tô Ánh Nguyệt, sắc mặt có vẻ kỳ lạ. Hai người lập tức đi về ngay.
Đợi đến khi họ đã đi khỏi, Tô Ánh Nguyệt mới ngồi phịch xuống ghế sô pha, tựa như sức lực trong người cô đã bị rút cạn.
Bụng dưới âm ẩm đau, cô nhẹ nhàng ấn vào bụng, cũng không để ý nhiều đến nó, vốn dĩ kỳ sinh lý trong tháng này của cô cũng không bình thường, đau bụng một chút cũng chẳng đáng kể là bao.
Cuộc giằng co với Trần Úc Xuyên làm cô mấy mệt mỏi vô cùng, bèn cong người nằm xuống ghế sô pha, chỉ một lát sau đã chìm vào giấc ngủ.
Lúc Cố Hàm Yên dìu Trần Úc Xuyên đi ra ngoài, Lý Tĩnh Kỳ, người hàng xóm sống bên phía đối diện nhà Tô Ánh Nguyệt lại về đến ngay vào thời điểm này.
Nhìn thấy bọn họ, cô ta bèn trừng to mắt, vừa nhìn đã biết bọn họ là người giàu có, sao lại đến căn chung cư bình dân này chứ.
Đợi đã, chẳng phải cô ấy là Cố Hàm Yên sao?
"Xin chào! Xin hỏi cô có phải là Cố Hàm Yên không?" Ngôi sao lớn đó.
Cố Hàm Yên nghe thấy vậy, cô ta ngẩng đầu lên, gương mặt lộ ra nét ngạc nhiên, rồi mỉm cười với Lý Tĩnh Kỳ: "Không ngờ lại gặp được người nhận ra tôi ở đây."
"Ừm, cô có thể cho tôi xin chữ ký không? Ký ở đây này." Lý Tĩnh Kỳ nhanh chóng rút cuốn sổ ghi nợ ra, bảo cô ta ký tên vào đấy.
Cố Hàm Yên lắc đầu nói: "Xin lỗi, ông ngoại tôi hơi mệt, tôi phải đưa ông về nhà trước, cô đưa danh thiếp cho tôi đi, hôm khác tôi ký tên xong sẽ kêu trợ lý gọi điện thoại cho cô."
"Được rồi." Lý Tĩnh Kỳ vội vã lấy danh thiếp của mình ra, ánh mắt lấp lánh nụ cười.
Đúng là nữ thần Yên không giống với người ta, vừa dịu dàng vừa chu đáo.
Đột nhiên cô ta lại nhớ đến một việc, khi nãy bọn họ đi ra từ căn nhà bên phía đối diện? Họ và Tô Ánh Nguyệt có quan hệ gì đây?
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!