Quay lại trong xe, Trần Minh Tân còn chưa khởi động xe thì Trần Chính lại gọi điện đến.
“Cậu chủ, bá tước sắp không xong rồi...”
...
“Trừ bị trầy xước, trật khớp chân thì không có vấn đề gì khác, chỉ cần cố gắng điều dưỡng thân thể và nghỉ ngơi nhiều là được.”
“Chắc chắn chỉ là như vậy? Cảm xúc của cô ấy rất kích động.”
“Cái này phải dựa vào tâm lý của cô ấy có chấp nhận được hay không, chúng tôi...”
Giọng nói ngắt quãng lọt vào tai của Tô Ánh Nguyệt, cô hơi mở mắt ra, nhìn về hơi phát ra âm thanh.
Là Phong Hải và bác sĩ.
Tô Ánh Nguyệt nghe một lát, đa phần là Phong Hải hỏi bác sĩ xem tình trạng thân thể của cô như thế nào, bác sĩ lại nghiêm túc giải thích.
Thẳng đến lúc hai người nói chuyện xong thì mới phát hiện Tô Ánh Nguyệt đã tỉnh lại.
Tô Ánh Nguyệt chậm rãi ngồi dậy, Phong Hải vội vàng đi đến, cầm gối để cô dựa vào.
Sắc mặt của Tô Ánh Nguyệt vẫn còn rất kém, ánh mắt của cô dõi theo Phong Hải.
Phong Hải cũng không có tức giận, chỉ nhẹ nhàng hỏi cô: “Còn chỗ nào không thoải mái không?”
“Anh sao lại xuất hiện ở biệt thự đó, lại vừa hay cứu được tôi, còn nữa, tại sao lại quan tâm tôi như vậy?”
Sau khi bị tiêm một mũi thuốc an thần thì cả người của cô hình như thật sự bình tĩnh lại rồi, lúc này mới có tinh lực nghĩ đến mấy đến vấn đề này.
Phong Hải thong thả rót cho cô ly nước, rồi ngồi trước giường bệnh, bĩnh tĩnh như cao tăng ngồi thiền.
“Cùng người bạn đi xem đất thì vừa hay nhìn thấy mà thôi.”
Phong Hải trả lời rất ngắn gọn.
“Tại sao lại quan tâm tôi như thế?” Tô Ánh Nguyệt cố chấp với vấn đề này.
Sắc mặt của Phong Hải nghiêm túc lại, giữa chân mày lóe lên một tia do dự, sau đó thở dài nói: “Ba của cô có từng nhắc đến người nhà của mẹ cô không?”
“Không có.”
Trong mắt Tô Ánh Nguyệt xuất hiện nghi ngờ, ba rất yêu cô, đều luôn chiều cô, nhưng rất ít khi nhắc đến mẹ, chứ đừng nói đến người nhà của mẹ.
Phong Hải ngước lên nhìn cô, ánh mắt dần dần sẫm lại vài phần, dường như xác định cái gì đó, nhìn đăm đăm vài Tô Ánh Nguyệt, từ từ nói: “Ta là cậu của cháu, cậu không quan tâm cháu thì quan tâm ai?”
“Cái gì?” Tô Ánh Nguyệt nâng cao giọng, trong mắt chứa đầy sự nghi ngờ.
Cô ngay cả mẹ cũng chưa có gặp qua, sao lại trống rỗng xuất hiện một người cậu?
Phong Hải nhếch khóe môi, lấy bản báo cáo giám định DNA từ trong tủ đưa cho Tô Ánh Nguyệt: “Trên người chúng ta có ¼ huyết thống tương đồng, chuyện này không cách nào làm giả được.”
Sau khi Tô Ánh Nguyệt xem xong, nhất thời nghĩ không ra nên nói cái gì.
“Cậu đến thành phố Vân Châu, trừ việc công ra, còn có một nguyên nhân khác chính là tìm kiếm chị gái của mình, cũng chính là mẹ của cháu, năm đó chị ấy cãi nhau đến ông cháu thì bỏ nhà đi, sau đó không có trở về nữa, lúc đó cậu tuổi còn nhỏ, sau này ông cháu qua đời lại phải chăm lo cho công việc kinh doanh của gia đình cho nên không có thời gian và cơ hội đi tìm mẹ của cháu, không ngờ rằng đợi khi cậu có thời gian có cơ hội rồi...”
Trong ngữ khí của Phong Hải mang theo sự tang thương, anh ta lắc đầu, ánh mắt ôn hòa nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Ánh Nguyệt, cậu có thể gọi cháu như vậy không?”
Tô Ánh Nguyệt tuy cảm thấy tất cả chuyện này xảy ra quá đột ngột nhưng báo cáo DNA lại không thể làm giả, ấn tượng của cô đối với Phong Hải luôn rất tốt, tận đáy lòng cũng nguyện ý chấp nhận người cậu này.
Cho nên, cô khẽ gật đầu.
Phong Hải thấy cô gật đầu thì sắc mặt cũng dịu hơn vài phần: “Ánh Nguyệt, cái gì cũng đừng nghĩ, cố gắng điều dưỡng cơ thể, cậu sẽ thay cháu xử lý tất cả.”
Nghĩ đến chuyện cậu nói chuyện với bác sĩ, Tô Ánh Nguyệt chỉ cảm thấy trái tim nhói đau, thần sắc tối lại, nhẹ nhàng nói: “Anh bao nhiêu tuổi?”
Một cậu hỏi không đầu không đuôi, Phong Hải cũng trả lời: “30.”
“Ừm...” Nước mắt của Tô Ánh Nguyệt lại rơi xuống, cô chỉ kịp đáp một tiếng thì môi mím chặt, bàn tay siết lại, để không khiến bản thân khóc.
Đều là lỗi của cô, cô không có tư cách để khóc, cô không xứng.
Thế nhưng cô không nhịn được.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!