Tô Ánh Nguyệt nghe An Hạ nói xong, bỗng cảm thấy không biết nên nói gì.
Cô hung hăng chọc vào trán của An Hạ: “Trong đầu cậu đang nghĩ gì vậy?”
An Hạ phản bác một cách hợp lý hợp tình: “Đã là người lớn thì nghĩ tới chuyện của người lớn, chuyện này rất bình thường!”
Tô Ánh Nguyệt không muốn cùng cô ấy tiếp tục chủ đề này nữa, kéo cô ấy đi vào trong khu nhà.
Bởi vì đây là khu nhà cao cấp, không được chủ nhà bên trong cho phép thì sẽ không thể đi vào, nên Nam Sơn tới đây cũng chỉ có thể đứng chờ ở cổng khu nhà.
...
Đi vào nhà, Tô Ánh Nguyệt đưa dép lê cho An Hạ, sau đó lại đi rót một cốc nước cho cô ấy.
An Hạ đi theo phía sau cô, cằn nhằn hỏi cô không dứt: “Rốt cuộc cậu với boss Trần xảy ra chuyện gì? Hai người...”
Tô Ánh Nguyệt đặt cốc nước xuống trước mặt An Hạ, thản nhiên lên tiếng: “Chúng tớ sẽ ly hôn.”
“Tại, tại sao?” An Hạ lộ ra vẻ nghi hoặc.
Cô ấy rất tò mò năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trần Minh Tân bỗng xuất hiện trong chương trình cùng với Cố Hàm Yên, tiết lộ thân phận.
Ngay sau đó, trang web chính thức của tập đoàn LK đưa tin Cố Hàm Yên có thể sẽ kết hôn với Trần Minh Tân.
Bắt đầu từ lúc đó, di động của Tô Ánh Nguyệt cũng không gọi được.
Lúc cô ấy vội vàng, hoang mang trở lại thành phố Vân Châu thì mọi thứ dường như đã được xác định.
Tô Ánh Nguyệt biến mất.
Có một email do Tô Ánh Nguyệt gừi tới, bảo cô ấy đừng nhớ mong.
Cô ấy muốn đi tìm Trần Minh Tân để hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng dựa vào thân phận của Trần Minh Tân, cô ấy sao có thể tìm được.
Ngay cả Nam Sơn, cô ấy cũng không thể tìm được.
Mặc dù cô ấy mơ hồ biết, chuyện Tô Ánh Nguyệt đột ngột rời đi có quan hệ với Trần Minh Tân, nhưng nghe thấy Tô Ánh Nguyệt chính mồm nói sẽ ly hôn, vẫn khó tránh khỏi kinh ngạc.
Giọng điệu Tô Ánh Nguyệt tỏ vẻ không quan tâm: “Vợ chồng không hợp thì ly hôn, chuyện này có gì đáng kinh ngạc đâu?”
An Hạ không nói nữa, cô ấy cảm thấy dáng vẻ Tô Ánh Nguyệt không giống với vẻ không thèm quan tâm.
Cô ấy nhìn chằm chằm Tô Ánh Nguyệt một lát, bỗng nhiên nói một câu: “Tại sao cậu lại gầy đi nhiều như thế?”
Năm đó sau khi sảy thai, buồn bã tích tụ trong thời gian dài.
Mặc dù Phong Hải đã đặc biệt tìm bác sĩ và chuyên gia dinh dưỡng cho cô, cũng chỉ có thể miễn cưỡng điều dưỡng cơ thể của cô tốt hơn một chút, cơ thể lại càng ngày càng gầy.
An Hạ lo lắng nói: “Vậy cũng phải chú ý tới sức khỏe.”
“Tớ biết, cậu cũng vậy.” Tô Ánh Nguyệt cúi đầu uống nước, che dấu sự mất mát trong mắt.
...
Ban đêm yên tĩnh.
Trần Minh Tân ngồi trong phòng làm việc, lật những tư liệu mà anh điều tra được.
Cái này hoàn toàn giống với những cái anh điều tra được lúc trước.
Tô Ánh Nguyệt được Huỳnh Tiến Dương đưa đi, anh tìm thấy cô, sau khi anh rời đi thì Tô Yến Nhi tới tìm người...
Sau đó cô nhảy cửa sổ trốn thoát, được Phong Hải cứu, sau đó thì biến mất.
Đó là những gì xảy ra năm đó, xem đi xem lại cũng không tìm thấy chỗ nào mà anh để lỡ.
Trần Minh Tân phiền não day day điểm giữa hai hàng mày, với tay lấy điếu thuốc.
Nếu được quay lại lần nữa, anh nhất định sẽ trực tiếp đưa cô đi, vậy thì sẽ không xảy ra những chuyện sau này...
Nhưng, thời gian không bao giờ quay lại được.
Anh hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, tận đến khi gạt tàn đầy tàn thuốc, anh mới phát hiện ánh mặt trời đã lộ ra bên ngoài cửa sổ.
Cô mua hai suất bữa sáng, thanh toán tiền, lúc xoay người thì bắt gặp ánh mắt của Trần Minh Tân.
Tầm mắt anh di chuyển xuống dưới tay cô, thản nhiên mở miệng: “Mua nhiều như vậy?”
Tô Ánh Nguyệt trắng mắt nhìn anh: “Cũng không phải một mình tôi ăn, ai cần anh lo!”
Nói xong, cô đi ra ngoài.
Sau khi Trần Minh Tân nghe thấy lời của cô, sắc mặt thay đổi một cách vi diệu, đứng mạnh lên, nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô: “Em đưa ai về nhà?”
Lực tay của anh rất lớn, sắc mặt âm trầm dọa người, trong thanh âm lại mang theo chút tức giận.
Trái tim của Tô Ánh Nguyệt theo bản năng run lên một chút.
Nhưng, sau khi nghĩ lại lời của anh thì sắc mặt trở nên âm trầm.
“Anh nghĩ tôi đưa ai về nhà? Vậy anh đoán xem, có phải là Huỳnh Tiến Dương hay không?” Trong mắt Tô Ánh Nguyệt tràn đầy sự mỉa mai.
Hóa ra không chỉ có ngoại hình của anh không thay đổi, mà ngay cả tính cách cũng không thay đổi.
Tô Ánh Nguyệt cười lạnh tiếp tục nói: “Trong lòng của anh, tôi là kiểu phụ nữ chưa lấy lại được sự tự do độc thân đã mang một người đàn ông khác về nhà, đúng không?”
Trần Minh Tân sững người, sức lực nắm cổ tay cô lại tăng thêm vài phần, vẻ mặt ẩn nhẫn, lại không nói gì.
Lúc này Trần Minh Tân mới buông lỏng ra một chút, nhưng vẫn không buông tay.
“Trần Minh Tân, trước mặt nơi đông người, như vậy rất khó coi, cho dù anh không quan tâm có bao nhiêu người nhận ra anh và tôi, tôi vẫn để ý tới mặt mũi của mình, huống hồ, trong nhà còn có người đang đợi đồ ăn sáng, vậy nên, tốt nhất là anh lập tức buông tay ra.”
Lúc này An Hạ đang ngủ say sưa, đâu thể đợi đồ ăn sáng! Vì thoát thân, cô cũng không còn cách nào khác.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!