Tô Ánh Nguyệt nghe vậy thì cười gượng gạo: “Vậy tôi cảm ơn lòng tốt của ngài Trần trước.”
Cô cảm thấy thật ra cảnh này rất quen thuộc.
Năm đó, lần đầu tiên cô biết thân phận của anh, cũng là lấy loại thân phận này.
Khi đó, bọn họ còn đang cãi nhau.
Vẫn là có chỗ không giống.
Lần này, giữa cô và anh, không phải vấn đề cãi vã nữa rồi.
Trần Minh Tân cũng cười, nhưng nụ cười của anh không nhìn ra cảm xúc thật giả.
“Cô Tô không cần khách sáo, quen biết chính là bạn bè.”
Tô Ánh Nguyệt: “…”
…
Tô Ánh Nguyệt và Tổng Giám đốc của Hải Nguyệt cùng nhau tiễn Trần Minh Tân đến dưới lầu công ty, mới quay lại văn phòng lần nữa.
Trong thang máy, Tổng Giám đốc của Hải Nguyệt như cảm thán nói: “Ngài Trần đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.”
“Ừm.” Tô Ánh Nguyệt không có hứng thú, chỉ hờ hững đáp lời.
Tổng Giám đốc nhìn thoáng qua Tô Ánh Nguyệt, vẻ mặt hơi do dự, sau đó vẫn hỏi: “Lúc trước nghe nói cô là bạn với vợ chưa cưới của ngài Trần.”
Vẻ mặt Tô Ánh Nguyệt vốn không có hứng thú lập tức trở nên lạnh lùng.
Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra.
Văn phòng của Tổng Giám đốc nằm trên Tô Ánh Nguyệt một tầng, lúc vào thang máy là cô ấn, bây giờ thang máy đang đứng ở lầu 21.
Tô Ánh Nguyệt như không nghe thấy anh nói gì, cười nhìn anh: “Tổng Giám đốc, anh đến rồi.”
Vấn đề này của anh, cô không có cách nào trả lời, cũng không muốn trả lời.
Cố Hàm Yên, vợ chưa cưới của Trần Minh Tân.
Trước kia là tình địch của cô.
Những chuyện này, cô không phải người giỏi nói dối.
Cho nên chẳng thà không nói.
Tổng Giám đốc cũng nhìn ra Tô Ánh Nguyệt không muốn nói, tuy trong lòng không vui, cảm thấy Tô Ánh Nguyệt quá tự cao, nhưng nghĩ đến mối quan hệ của Tô Ánh Nguyệt, thì không nói nhiều nữa.
Tô Ánh Nguyệt đợi Tổng Giám đốc ra ngoài rồi mới ấn tầng hai mươi, quay lại phòng làm việc của mình.
…
Trần Minh Tân cũng không về công ty, mà là đến Ngọc Hoàng Cung.
Nam Sơn thấy Trần Minh Tân vào phòng làm việc, duỗi cổ nhìn sau lưng anh, kết quả không nhìn thấy gì cả.
Anh tự tay pha một tách cà phê đưa vào cho Trần Minh Tân.
Nam Sơn đặt cà phê xuống trước mặt Trần Minh Tân, hỏi: “Ông chủ, anh không hẹn cô Tô hả?”
“Ừm.”
Sắc mặt của Trần Minh Tân rất tệ, anh uống một ngụm cà phê, còn nói một câu: “Cô ấy sẽ chủ động tìm tôi.”
Nam Sơn yên lặng cầm khay đi ra ngoài.
Anh ta cảm thấy ông chủ nói chuyện yêu đương, dỗ dành bà xã, thật đúng là hao hết lòng dạ.
Anh ta còn cảm thấy giữa ông chủ và cô Tô cũng không có vấn đề lớn, nhưng không biết sao lại đi đến tình trạng như ngày hôm nay.
…
Tô Ánh Nguyệt tăng ca ở công ty đến rất muộn, lúc đi ra, trên trời đang rơi cơn mưa nhỏ tí ta tí tách.
Mùa xuân là một mùa ẩm ướt.
Cô đưa tay ra ngoài hứng vài giọt mưa, cũng may mưa không lớn, cô có thể đi đến bãi đỗ xe.
Lái xe đi ra từ bãi đỗ xe, mưa lớn hơn một chút.
Cô lái rất chậm.
Nghĩ đến chuyện Trần Minh Tân đến công ty lúc chiều, trong lòng lại trở nên bực bội, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không đúng.
Truyền thông Hải Nguyệt bây giờ, Trần Minh Tân cần thiết phải chủ động đầu tư sao?
Đương nhiên là không.
Tiền thân của truyền thông Hải Nguyệt cũng là công ty giải trí, nhưng ông chủ kia kinh doanh không tốt, dẫn đến hoạt động không được, rồi bị Phong Hải mua lại với giá rẻ.
Hai năm này trôi qua có tốt hơn một chút, cũng bắt đầu bộc lộ tài năng ở thành phố Vân Châu.
Nói trong phạm vi nhỏ, truyền thông Hải Nguyệt có tiếng tăm nhất định, nhưng không lớn đến khiến công ty lớn như tập đoàn LK chủ động tìm đến hợp tác.
Trong tiềm thức, cô vẫn cảm thấy Trần Minh Tân cố ý.
Đợi đến lúc lấy lại tinh thần, cô đã lái xe đến vịnh Vân Thượng rồi.
Thói quen thật đúng là một thứ đáng sợ.
Cô dừng lại trước cửa biệt thự.
Cả tòa biệt thự đèn đuốc sáng rực, chứng tỏ Trần Minh Tân ở nhà.
Tô Ánh Nguyệt ngẫm nghĩ một lát, vẫn là mở cửa xuống xe.
Hạt mưa lạnh như băng rơi trên mí mắt, khiến cô híp híp mắt.
Đúng vào lúc này, có một bóng đen lắc lư xông về phía cô.
“Ấu ấu ~”
Là Thịt Bò.
Đáy lòng Tô Ánh Nguyệt đột nhiên hoảng hốt.
Sau đó, chợt nghe thấy sau lưng vang lên giọng nói của Trần Minh Tân: “Thịt Bò.”
Tô Ánh Nguyệt còn chưa kịp lên xe, bóng dáng của Trần Minh Tân đã xuất hiện trong tầm mắt.
Tuy không thấy rõ khuôn mặt, chỉ có thể nhìn rõ đường nét, Tô Ánh Nguyệt vẫn khó mà khống chế muốn chạy trốn.
“Em đến rồi.” Trần Minh Tân dừng lại ở nơi cách cô ba bước.
Tô Ánh Nguyệt cũng không biết sao mình lại ma xui quỷ khiến đi tới đây, lúc này bỏ đi, ngược lại có hơi dư thừa.
Cô đứng thẳng người, từ từ lên tiếng: “Có một số chuyện muốn giáp mặt nói chuyện với anh.”
“Đúng lúc anh cũng có chuyện muốn nói với em, vào đi.” Trần Minh Tân nói xong thì đi vào trong biệt thự.
Tô Ánh Nguyệt đi theo sau, Thịt Bò lập tức xoay vòng vòng quanh cô.
Mãi đến phòng khách, Thịt Bò cũng không nỡ rời đi.
Trần Minh Tân rót cho cô ly nước: “Vẫn chưa ăn tối à?”
“Ăn rồi.” Tô Ánh Nguyệt mặt không đổi sắc nói dối.
Trần Minh Tân nghiêng đầu, cười nhạt: “Vậy, có để bụng ngồi ăn với anh một chút không?”
Trần Minh Tân như vậy rất hiếm thấy, vừa không mạnh mẽ, cũng không lạnh lùng, khiến Tô Ánh Nguyệt không biết làm thế nào.
“Anh coi như em đồng ý.”Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Trần Minh Tân nói xong, đưa mắt nhìn Thịt Bò đang ngồi xổm bên cạnh Tô Ánh Nguyệt.
Thịt Bò cảm nhận được ánh mắt của Trần Minh Tân, dựng thẳng lỗ tai, ngồi càng ngay ngắn hơn, giống như một học sinh tiểu học vậy.
Trần Minh Tân lại bổ sung: “Em trông Thịt Bò giúp anh một lát, cảm ơn.”
Không đợi Tô Ánh Nguyệt đáp lời, anh đã bước vào phòng bếp.
Tô Ánh Nguyệt mở miệng, thấy Trần Minh Tân đi vào phòng bếp không quay đầu lại, đành cúi đầu nhìn Thịt Bò.
Thịt Bò cũng nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt ngập nước.
Tô Ánh Nguyệt xoa đầu nó, Thịt Bò như làm nũng dựa vào bên người cô như không xương vậy.
Tô Ánh Nguyệt hiểu ý Thịt Bò, khẩy khẩy lỗ tai nó: “đã lớn như vậy rồi, còn muốn ôm!”
Cũng không biết Thịt Bò nghe có hiểu không, vẫn cứ mãi ngã lên người cô.
Tô Ánh Nguyệt đành phải ôm nó lên.
Cô nhìn thoáng qua cách bày trí của biệt thự.
Sau khi trở lại thành phố Vân Châu, đây là lần thứ hai đi vào trong biệt thự.
Lần trước là uống say bị Trần Minh Tân đưa tới đây, lúc rời đi cũng không nhìn kỹ, bây giờ cô mới phát hiện, cách bày trí trong biệt thự lại trở về lúc cô vừa vào ở.
Mấy thứ Trần Úc Xuyên mang vào năm đó đã không thấy bóng dáng, trong biệt thự trông rất trống vắng, lạnh lẽo.
Có lẽ Cố Hàm Yên không có ở đây, ít nhất không ở cùng phòng với Trần Minh Tân, lần trước cô đã phát hiện, quần áo của cô lúc trước đều vẫn còn.
Nhưng thế thì sao chứ.
Hồi ức, mãi mãi cũng không thể quay về.
Tô Ánh Nguyệt ôm Thịt Bò một lát rồi thả nó xuống.
Thịt Bò vừa mới xuống đất, đã kêu “gâu gâu” chạy ra ngoài cửa.
“Thịt Bò!”
Tô Ánh Nguyệt kêu nó một tiếng, đuổi theo.
Cô mới bước đến chỗ huyền quan, đã đụng mặt với Cố Hàm Yên đi vào từ bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!