Ngay sau tin đó thì có một bài báo cáo phân tích về truyền thông Hải Nguyệt, vẫn do một phóng viên bí mật ghi lại.
Sắc mặt của Tô Ánh Nguyệt bình tĩnh xem xong, ngước mắt nhìn khuôn mặt nghiêm trọng của Trần Minh Tân đang nhìn cô, không tự chủ được cười lên: “Anh nghiêm trọng như vậy làm gì?”
“Tôi sẽ xử lý tốt chuyện này.” Trần Minh Tân cũng không nhiều lời, trầm mặc nói một câu như vậy, thì đứng dậy dọn dẹp thức ăn trên bàn.
Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy thế thì cũng giúp anh dọn dẹp một tay.
Hai người trầm mặc dọn dẹp xong phòng bếp, Tô Ánh Nguyệt cởi tạp dề chuẩn bị đi ra ngoài thì bị Trần Minh Tân cản đường.
Trần Minh Tân cao hơn cô một khúc, đứng trước mặt cô, cảm giác bị áp bứt rất lớn.
“Không tức giận à?” Trần Minh Tân hỏi cô.
Tô Ánh Nguyệt bật cười nói: “Có gì phải tức giận chứ, tin tức trên đó đều là giả.”
Ánh mắt Trần Minh Tân khóa chặt trên người cô, gần như muốn nhìn thấu con người cô.
Một hồi lâu, anh chỉ nói một câu: “Tin tôi, hửm?”
“Ừ.” Tô Ánh Nguyệt gật đầu.
Ngày hôm nay, bọn họ không ra ngoài, ngoài việc Nam Sơn có đến một lần thì cũng không gặp ai khác nữa.
…
Ngày hôm sau.
Tô Ánh Nguyệt tỉnh dậy, lên mạng xem tin tức.
Qủa nhiên, trên bản tin đã treo một tiêu đề “Hôm nay Tổng Giám đốc tập đoàn LK tổ chức buổi họp báo ở Ngọc Hoàng Cung.”
Các bài báo cáo và bài văn nói về quan hệ giữa ba người trong một đêm đã tăng lên rất nhiều, các loại suy đoán ác ý cũng theo đó mà ùa vào.
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt thế mà không dao động chút nào.
Trần Minh Tân ở phía sau dán vào lưng cô, anh nghiêng đầu, nắm lấy tay cô, để điện thoại xuống trước mặt mình.
Anh nhìn cô, sau đó tựa đầu vào hõm vai của Tô Ánh Nguyệt, bất mãn lên tiếng: “Gần đây tôi không ở đây, bọn họ đã quá lỏng lẻo rồi, đến cả tiêu đề cũng ghi không rõ ràng, rõ ràng là Tổng Giám đốc và vợ của Tổng Giám đốc cùng nhau mở cuộc họp báo.”
Giọng nói của anh mang theo sự mơ hồ khi tỉnh dậy, vô cùng lười nhác.
Tô Ánh Nguyệt để điện thoại xuống, đẩy đầu anh ra: “Dậy đi, mới sáng sớm mà đã nói bậy gì chứ.”
“Ôm một lát nào.” Trần Minh Tân không động đậy, qua một lúc mới nói: “Tôi nói bậy gì, lát nữa chúng ta đi cùng nhau.”
Tô Ánh Nguyệt thấy anh không động đậy, chỉ có thể từ bỏ.
“Mình anh đi là được rồi, tôi muốn ở nhà xử lý chuyện bên truyền thông Hải Nguyệt.”
Thế mà Tô Ánh Nguyệt cuối cùng vẫn không lay chuyển được Trần Minh Tân, hai người cùng nhau đi đến buổi họp báo.
…
Lúc hai người đến nơi, trong đại sảnh đã đầy người rồi.
Tin tức mới đã hot được ba bốn ngày, hôm nay cuối cùng đương sự cũng tổ chức buổi họp báo, tất cả các truyền thông đều muốn chen chân vào.
“Tổng Giám đốc tập đoàn LK đến rồi! Có Tô Ánh Nguyệt nữa!”
Có một phóng viên nhìn thấy họ đầu tiên đã xông đến.
Khuôn mặt Trần Minh Tân bình tĩnh dẫn Tô Ánh Nguyệt đi bên cạnh, đằng sau còn có các vệ sĩ ngăn chặn đám phóng viên đang xông đến.
Ánh mắt của Tô Ánh Nguyệt không nhịn được rơi trên người của Trần Minh Tân.
Cả một buổi sáng, cô đã nhìn Trần Minh Tân không biết bao nhiêu lần rồi.
Bởi vì Trần Minh Tân hôm nay mặc áo sơ mi màu đỏ ở bên trong!
Mà váy cô mặc cũng là màu đỏ, hai người đi cùng với nhau, giống như đôi tình nhân mặc đồ đôi vậy.
Ở trong mắt người khác, mọi người đối với đôi “cẩu nam nữ” này không nghi ngờ gì là vừa phách lối vừa kiêu căng.
Đợi đến khi Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân ngồi xuống thì Nam Sơn mới cầm micro nói: “Mọi người xin hãy yên lặng!”
Có thể là do cố kị tập đoàn LK có sức ảnh hưởng quá lớn trong giới kinh doanh, lời nói của Nam Sơn vừa nói ra, cả hội trường đều yên tĩnh trở lại.
“Cảm ơn mọi người đã đến với buổi họp báo hôm nay, đương sự Tổng Giám đốc tập đoàn LK sẽ đưa ra lời giải thích chi tiết cho các tin tức gần đây.”
Nam Sơn nói xong, quay đầu nhìn Trần Minh Tân.
Khuôn mặt Trần Minh Tân bình tĩnh quét qua toàn bộ những người ở đây, lấy ra một quyển sổ màu đỏ, để ở trước mặt mọi người.
Sau đó, anh quay đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt với khuôn mặt đang mơ màng, lộ ra một ý cười, đưa tay ra nắm lấy tay cô, rồi nói với mọi người: “Như mọi người đã nhìn thấy, tôi và cô Tô Ánh Nguyệt ở bên cạnh đây, đã là vợ chồng hợp pháp, chúng tôi kết hôn gần ba năm rồi.”
Lời vừa nói ra, mọi người đều ồ lên!
“Đây là xảy ra chuyện gì?”
“Không phải Tô Ánh Nguyệt mới là người thứ ba sao?”
Phía dưới vang lên một cài tiếng bình luận nho nhỏ, nhưng sau đó, tiếng bình luận càng ngày càng to.
Sắc mặt Trần Minh Tân có chút khó coi, Tô Ánh Nguyệt vội vàng nắm lấy tay anh, sợ anh tức giận.
Có một phóng viên to gan hỏi: “Anh Trần và cô Tô đã kết hôn gần ba năm, vậy tại sao giữa đường lại đính hôn với cô Cố Hàm Yên?”
Tuy bọn họ đối với tin tức này rất khó tin, nhưng giấy chứng nhận kết hôn này là không thể giả được.
Bọn họ hiện giờ đang ở đây, mọi người đều đang quan sát bọn họ, hơn nữa lấy thân phận của Trần Minh Tân, anh cũng không cần phải nói dối.
Tô Ánh Nguyệt chợt quay đầu nhìn Trần Minh Tân.
Chuyện này, cô thiếu chút nữa đã quên.
Ánh mắt Trần Minh Tân sâu kín, chậm rãi mở miệng: “Giữa vợ chồng tôi có chút mâu thuẫn nhỏ, đây là chuyện rất bình thường, khi đó chuyện tôi không đúng để cho vợ tôi đau lòng mà rời khỏi tôi, tôi muốn mượn chuyện đính hôn với người phụ nữ khác để làm cho cô ấy trở về, cho nên bạn tốt của tôi là Cố Hàm Yên mới giúp tôi, sau việc đó, tôi cũng cảm thấy chuyện này có chút không thỏa đáng, nên đã âm thầm giải trừ hôn ước với cô ấy rồi.”
Tuy lời này nghe thì có rất nhiều chỗ hở, nhưng lại làm cho mọi người không cách nào phản bác lại được.
Mâu thuẫn giữa hai vợ chồng, đây cũng là chuyện rất bình thường.
Mà trước đó, Cố Hàm Yên lại cùng với Trần Minh Tân đón sinh nhật, bọn họ là bạn bè đã nhiều năm, đây cũng là chuyện mọi người đều biết.
Hơn nữa, giấy chứng nhận kết hôn cũng là thật.
Trần Minh Tân rất hài lòng với phản ứng của mọi người.
Sau đó, anh nghiêm túc mở miệng: “Lúc này, ngay tại đây, tôi muốn nói xin lỗi với vợ tôi, xin cô ấy tha thứ cho tôi, cũng nói lời xin lỗi đến bạn tốt của tôi là Cố Hàm Yên, vì sơ suất của tôi mà tạo phiền phức cho cô ấy, đồng thời, cũng cảm ơn cô ấy.”
Nơi khác, Cố Hàm Yên đang ngồi trong xe đậu bên ngoài Ngọc Hoàng Cung, đang cầm điện thoại xem trực tiếp.
Nghe được câu này của Trần Minh Tân, cô ta thiếu chút nữa đã ném điện thoại ra ngoài!
Cảm ơn mình?
Cố Hàm Yên đương nhiên nghe ra hàm ý khác trong lời nói của anh.
Nếu không phải vì chuyện này náo loạn đến bước này thì Trần Minh Tân cũng sẽ không tổ chức buổi họp báo.
Thế mà lại làm cho anh có thể quang minh chính đại công khai Tô Ánh Nguyệt trước mặt mọi người, từ nay về sau, Tô Ánh Nguyệt chính là vợ chính thức của Tổng Giám đốc tập đoàn LK!
Cô ta làm sao có thể nuốt trôi cơn tức này!
Trong mắt của Cố Hàm Yên lóe lên hận ý, nắm chặt điện thoại, gương mặt tràn đầy sự không cam lòng.
Sau một lúc, cô ta bình tĩnh lại, cầm điện thoại lên và gọi một cuộc ra nước ngoài.
Sau khi điện thoại được kết nối thì cô ta vội vàng nói: “Ông ngoại có ở đó không? Tôi có chuyện gấp muốn tìm ông ấy.”
Tưởng rằng cô ta sẽ nhận thua như vậy sao? Không đời nào!
Cô ta và bọn họ vẫn chưa xong đâu!
Chuyện này, không thể có kết quả như vậy được!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!