Vẻ ngoài của anh vốn đẹp đẽ, dù có thêm nếp nhăn cũng chỉ trông hơi kém sắc một chút thôi, trong lòng Tô Ánh Nguyệt đau xót không chịu nổi, nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười nhẹ, như thể không nhìn ra sự thay đổi của anh.
Cô cảm nhận được, bàn tay đang được cô nắm lấy cứng đờ, cả người anh đều như vậy.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn anh, cho dù khuôn mặt anh thay đổi, nhưng đôi mắt kia vẫn tĩnh mịch đến đáng sợ như vậy, khí thế trên người vẫn không có chút thay đổi.
Sau đó, anh lớn tiếng nói với cô: “Em cố ý giả vờ như không nhìn thấy sự thay đổi của anh ư? Em cho rằng làm vậy có thể an ủi anh? Anh để em xử lý chuyện ở Cảnh thành, em không thể ngoan ngoãn đợi ở đó ư? Em nghĩ đột ngột quay về thì anh sẽ bất ngờ ư? Anh không hề vui chút nào!”
Tô Ánh Nguyệt không đề phòng bị Trần Minh Tân đẩy như vậy, cả người ngã ra sau, nặng nề ngã lên sàn nhà lạnh lẽo,ngẩn ngơ.
Tô Ánh Nguyệt bị ngã cũng không phải rất đau, cũng không bị thương ở đâu, nhưng vẫn ngồi bệt xuống đất không nhúc nhích, cô gỡ tóc ta, trừng mắt nhìn Trần Minh Tân: “Xin lỗi! Anh không xin lỗi em sẽ không đứng lên.”
“Trần Minh Tân, anh mạnh miệng, anh giỏi lắm... Ngay từ đầu đã biết triệu chứng của virus K1LU73 là gì, cho nên bây giờ anh biến thành như vậy thì có gì mà kinh ngạc chứ? Khuôn mặt mà thôi, có gì quan trọng đâu, anh phản ứng mạnh như vậy là muốn nói cho em biết, nếu người nhiễm virus K1LU73 là em, thì anh sẽ ghét bỏ em ư?”
Cô biết sự kiêu ngạo của Trần Minh Tân khiến cho anh không thể chấp nhận bản thân mình trở nên như vậy, xuất hiện trước mặt cô, nhưng chính vì vậy, cô mới càng không thể khiến anh cảm thấy, cô xem trọng việc anh thay đổi.
Anh như vậy, chẳng qua là dùng sự lạnh nhạt để che giấu vẻ bất an của mình mà thôi, mà chuyện Tô Ánh Nguyệt cần làm, chính là không nên biểu hiện quá mức kinh ngạc hay để ý.
Anh nhịn không được mà nóng nảy cũng là chuyện bình thường, cho nên coi không thật sự tức giận, thậm chí còn cảm thấy may mắn. Ít nhất, lần này Trần Minh Tân chỉ lựa chọn che giấu tình trạng của anh với cô, chứ không muốn đuổi cô đi.
Vẻ mặt anh vẫn lạnh như băng, chỉ có ánh mắt là bắt đầu trở nên mềm mại.
Nhưng Tô Ánh Nguyệt vẫn không nhúc nhích, ánh mắt Trần Minh Tân đã hơi thay đổi, Tô Ánh Nguyệt nghĩ thầm, hay là mình nên đứng dậy luôn? Nhưng lúc nãy cô đã nói như vậy, bây giờ không lẽ lại tự vả...
Trần Minh Tân nhìn chằm chằm cô vài giây, chợt nở nụ cười, trong giọng nói cũng mang theo sự vui vẻ, anh đến gần khẽ hôn cô, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa êm dịu, còn mang theo chút dỗ dành: “Là anh không đúng, không nên nóng nảy tức giận đẩy em ra, bây giờ đứng dậy được chưa?”
Sau khi anh hôn, cũng chỉ hơi rời khỏi môi cô một chút, lúc nói chuyện, hơi thở nóng hổi phả vào mặt cô, cô không khỏi hơi xấu hổ, ra vẻ bình tĩnh nói: “Ai cho anh hôn em!”
Nụ cười trên mặt Trần Minh Tân không đổi, lại kề sát vào cô, đôi môi của hai người chỉ cách nhau khoảng nửa xăng ti mét, anh làm như chần chờ một chút mới nói: “Như vậy... anh để em hôn lại có được không?”