Cô cảm thấy thật sự quá lúng túng, nếu là Bùi Chính Thành, chỉ trêu chọc hai ba câu là xong, dù sao lúc bình thường anh ta cũng không đứng đắn gì, ấy thế mà lại bị bác sĩ Mạc bắt gặp...
Mạc Tây Du hơi gật đầu, bước vào.
Nhìn áo blouse trắng trên người Mạc Tây Du, Tô Ánh Nguyệt hơi nghi ngờ, Mạc Tây Du vì tình trạng thân thể của Trần Minh Tân, cho nên mới rời khỏi phòng nghiên cứu, tới viện an dưỡng này thăm khám cho Trần Minh Tân?
Sau khi anh ta làm kiểm tra thông thường cho Trần Minh Tân, do dự một chút, mới nghiêm túc nói: “Thưa ngài, tình trạng cơ thể của ngài hiện giờ cần tĩnh dưỡng.”
Câu trước vẫn không có gì, câu phía sau trực tiếp khiến mặt Tô Ánh Nguyệt như bốc cháy.
Cô cúi đầu nghĩ, còn gì có thể mất mặt hơn nữa đây? Hơn nữa lúc nãy bọn họ còn ngồi dưới đất...
Mạc Tây Du chỉ làm kiểm tra thông thường cho Trần Minh Tân, cho nên cũng không nói quá nhiều chuyện liên quan đến tình trạng thân thể của anh, chỉ dặn dò một vài chuyện không nên làm.
Lúc anh ta đi ra ngoài, Tô Ánh Nguyệt tiễn Mạc Tây Du đi.
Tất cả mọi người đều hiểu, Tô Ánh Nguyệt tiễn anh ta đi, thực chất là để hỏi thăm tình hình của Trần Minh Tân, không có ai biết rõ tình hình của Trần Minh Tân hơn Mạc Tây Du.
Tô Ánh Nguyệt theo sau Mạc Tây Du ra ngoài, sau khi cô trở tay đóng cửa lại, Mạc Tây Du quay đầu nhìn cô, sắc mặt nghiêm nghị, nói: “Như cô đã thấy, tình hình của ngài ấy chuyển biến xấu.”
Trong lòng Mạc Tây Du cũng không chịu nổi, Trần Minh Tân đối với anh ta mà nói, là bạn hợp tác cùng nhóm, là bạn bè, cũng là người anh ta kính trọng. Cho nên dù Tô Ánh Nguyệt đột nhiên không khống chế được mà quát lên với anh ta, anh ta cũng không thể hiện chút tức giận nào.
Trong mắt anh ta nhanh chóng hiện lên vẻ tự trách, đẩy kính xuống, giọng nói hơi khàn khàn: “Thật xin lỗi, bây giờ tôi vẫn chưa điều chế được thuốc giải, hơn nữa thời gian của ngài ấy cũng không còn nhiều, tối đa nửa tháng nữa, anh ấy sẽ biến thành một...”
Nhìn sắc mặt Tô Ánh Nguyệt xám như tro tàn, dù Mạc Tây Du có chút không nỡ, nhưng vẫn nói tiếp: “Ông cụ tóc trắng xóa, thân thể suy yếu đến mức tận cùng, là đoạn cuối của cuộc đời.”
Lộp độp!
Nước mắt Tô Ánh Nguyệt như những viên trân châu, không ngừng lăn xuống, rơi thẳng xuống đất, nhưng cô không khóc, trên mặt không có chút biểu cảm nào.
Nhưng mà, dáng vẻ im lặng rơi lệ này, lại khiến Mạc Tây Du cảm nhận được một sự bi thương tuyệt vọng...
Cô kích động túm lấy quần áo Mạc Tây Du, lớn tiếng nói: “Chỉ cần tìm được cách điều chế virus K1LU73 là được?”
Thấy Mạc Tây Du gật đầu khẳng định, trong nháy mắt Tô Ánh Nguyệt vui sướng không kiềm chế được.
Cô biết mà, người lợi hại như Trần Minh Tân, không thể nào chỉ ngồi yên chờ chết được.
Không phải Lâm Tố Nghi vẫn còn trong tay Trần Minh Tân ư?
Cô có thể dùng Lâm Tố Nghi để uy hiếp Lâm Hào Kiệt, để Lâm Hào Kiệt đi tìm cách điều chế virus K1LU73.
Lâm Hào Kiệt quan tâm Lâm Tố Nghi như vậy, lại có đầu óc, nhất định có thể tìm được cách điều chế K1LU73, nhất định có thể!
Tô Ánh Nguyệt không đợi chào tạm biệt với Mạc Tây Du, lập tức lấy điện thoại ra đi về hướng bên kia, vừa đi vừa gọi cho Lâm Hào Kiệt.
Nhưng không gọi được.
Một lần, hai lần, ba lần...
Cô cũng không biết rốt cuộc mình đã gọi bao nhiêu lần, từ lúc bắt đầu tràn đầy niềm tin, đến cuối cùng vô cùng sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!