Tô Ánh Nguyệt không đẩy mạnh, nhưng vẫn khiến cho Trần Minh Tân lảo đảo, sau khi anh đứng vững, nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt bèn thấy cô đỡ Lục Thời Sơ đứng dậy, gương mặt đượm vẻ âu lo.
Lục Thời Sơ mượn sức của Tô Ánh Nguyệt, chậm rãi đứng dậy.
Anh ta thờ ơ nhìn Trần Minh Tân, rồi mới cười cười với Tô Ánh Nguyệt, ra hiệu mình không sao.
Kết quả, nụ cười trên mặt vẫn còn chưa kịp phai, anh ta lại ho một tiếng.
Tô Ánh Nguyệt sốt ruột, bèn nói: “Để em đưa anh đi bệnh viện.”
Lục Thời Sơ vội vàng xua tay: “Anh không sao đâu.”
Nói đến đây, anh ta khựng lại, quay sang nhìn Trần Minh Tân: “Anh với anh Trần có điều hiểu lầm...em đừng trách anh ấy.”
“Em không trách anh ấy, em đưa anh vào bệnh viện.” Tô Ánh Nguyệt không nhìn Trần Minh Tân mà nói thẳng.
Ánh mắt Lục Thời Sơ hơi thay đổi.
Với những gì anh ta hiểu về Tô Ánh Nguyệt, dáng vẻ này của cô chứng tỏ rằng cô đang trách cứ Trần Minh Tân.
Tô Ánh Nguyệt kiên quyết đòi đưa Lục Thời Sơ vào bệnh viện, anh ta không lay động nổi cô, chỉ đành để cô kéo mình đi.
Trần Minh Tân vốn đang lạnh lùng nhìn bọn họ, bây giờ bèn bước đến chặn đường hai người, gương mặt bị phủ trong một tầng sương giá, giọng nói lạnh lẽo: “Tô Ánh Nguyệt, em thôi được chưa.”
“Tránh ra.” Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu nhìn Trần Minh Tân, gương mặt của cô cũng lạnh lùng hệt như thế.
Trần Minh Tân khẽ nhíu mày, đôi mắt đen thẳm hơi híp lại, đôi môi mỏng dần dần mím thành một đường thẳng, đây là dấu hiệu báo hiệu rằng anh đang nổi giận.
Hiện giờ, trong lòng Tô Ánh Nguyệt cũng đang phập phồng kích động.
Cô cũng đang giận dữ như Trần Minh Tân vậy.
Cô không biết chuyện gì đã xảy ra giữa Trần Minh Tân và Lục Thời Sơ, nhưng Trần Minh Tân đánh Lục Thời Sơ đến nỗi nôn ra máu, cô không thể nào hòa nhã với anh được.
Huống hồ gì, từ lúc ban đầu Trần Minh Tân đã có định kiến về Lục Thời Sơ.
Mà Lục Thời Sơ rất tốt tính, Tô Ánh Nguyệt chắc chắn rằng, người ra tay trước là Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân nhìn thấy thái độ bướng bỉnh của Tô Ánh Nguyệt, bàn tay đang duỗi xuôi bên người của anh siết chặt lại.
Anh duỗi tay kéo Tô Ánh Nguyệt trong tích tắc: “Đi với anh.”
“Anh làm gì đấy! Buông em ra.” Tô Ánh Nguyệt ráng vùng vẫy nhưng không có hiệu quả gì, Trần Minh Tân khỏe đến đáng sợ, cô vốn không hề có cơ hội vụt thoát.
Trần Minh Tân nhìn Lục Thời Sơ với ánh mắt hung ác, rồi kéo Tô Ánh Nguyệt đi về hướng ngược lại.
Bản tính bướng bỉnh của Tô Ánh Nguyệt lại trỗi dậy vào lúc này, cô rống vào mặt Trần Minh Tân: “Em không muốn đi với anh!”
Lục Thời Sơ nhìn thấy thế, bèn tiến lên trước, chặn trước mặt Trần Minh Tân: “Trần Minh Tân, anh không nghe thấy Tô Ánh Nguyệt kêu anh buông cô ấy ra à.”
Anh ta nhìn Trần Minh Tân chằm chằm với vẻ mặt nghiêm túc, đến một lối xưng hô khách sáo cũng không có.
Trần Minh Tân còn không buồn nhìn anh ta, chứ đừng nói đến chuyện trả lời.
Trần Minh Tân thẳng tay đẩy Lục Thời Sơ ra, kéo Tô Ánh Nguyệt đi vào căn phòng của Trần Úc Xuyên.
“Trần Minh Tân!” Giọng nói của Tô Ánh Nguyệt nhuốm vẻ tủi thân và tức giận.
Chưa bao giờ cô căm ghét tính tình ngang ngược của Trần Minh Tân như bây giờ.
Lục Thời Sơ lại đi lên trước, Trần Minh Tân không buồn nghĩ ngợi mà vung một nắm đấm, nhưng anh không ngờ rằng, nắm đấm của anh không đáp lên người Lục Thời Sơ, mà lại vung trúng người Tô Ánh Nguyệt.
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt đã cho rằng mâu thuẫn giữa Trần Minh Tân và Lục Thời Sơ, phần lớn trách nhiệm đều thuộc về Trần Minh Tân.
Bởi vậy, lúc cô nhìn thấy Trần Minh Tân vung nắm đấm, trong lòng cô thoáng nghĩ rằng, không thể để cho Trần Minh Tân đánh Lục Thời Sơ.
Bởi vậy, cô bèn thay Lục Thời Sơ cản một đòn này.
Nắm đấm này của anh đi kèm với sự phẫn nộ tột cùng, tất nhiên không hề nhẹ một chút nào, mà cơ thể Tô Ánh Nguyệt mỏng manh, một đòn này đấm lên người cô giống như quả cân nặng, cô lảo đảo về sau vài bước, bèn được Lục Thời Sơ giữ lại.
Vào giây phút đó, cô chỉ cảm thấy lồng ngực của mình đau như muốn nứt toạc.
“Ừm...” Sắc mặt cô lập tức trắng bệch, sau khi rên rỉ một tiếng bèn mím chặt môi, không thốt ra thêm lời nào nữa.
Người đầu tiên sực tỉnh táo lại là Lục Thời Sơ.
“Ánh Nguyệt!” Giọng nói của anh ta pha lẫn với vẻ hoang mang, vội vàng gọi tên cô.
Tô Ánh Nguyệt vừa giơ tay ôm lồng ngực mình, một tay còn lại nhẹ nhàng đẩy Lục Thời Sơ ra, lắc đầu với anh: “Em không sao đâu, anh Thời Sơ, anh là bác sĩ, hẳn là rất rõ rình trạng của mình, em không đưa anh vào bệnh viện nữa, tự anh xử lý nhé, bữa khác em sẽ đi xin lỗi anh.”
Lục Thời Sơ hiểu ý Tô Ánh Nguyệt, khi nãy Trần Minh Tân tức giận đến thế, rõ ràng anh ta đang rất kích động, chắc chắn sẽ rất mạnh tay, sắc mặt Tô Ánh Nguyệt đã trắng bệch đi rồi, chắc chắn cô ấy vô cùng đau đớn.”
Chỉ có điều, cô ấy lại ráng nhịn xuống, không bộc lộ ra trước mặt anh mà thôi.
E là đến Tô Ánh Nguyệt cũng không nhận ra, kể từ lúc cô xuất hiện ở đây, thái độ và giọng nói của cô đều lộ ra vẻ có lỗi với Lục Thời Sơ, còn ý trách móc Trần Minh Tân lại rất ít ỏi.
Lục Thời Sơ cũng là người thông minh, anh ta thừa biết cô đỡ một đòn cho mình, cũng vì cảm thấy áy náy mà thôi.
Nhưng mà...
Anh ta ngẩng đầu nhìn gương mặt mờ mịt của Trần Minh Tân, khóe môi khẽ nhếch lên, sợ là Trần Minh Tân sẽ không nghĩ như vậy.
Nghĩ đến đây, Lục Thời Sơ mới nói với vẻ mặt áy náy: “Vậy thì anh sẽ đi khám trước, xin lỗi, vốn dĩ hôm nay anh đến đây là để tham gia tiệc sinh nhật của Mộc Tây, không ngờ lại xảy ra chút hiểu lầm với anh Trần.”
Anh ta nói vậy cốt để cho Tô Ánh Nguyệt nghe, Tô Ánh Nguyệt chỉ nở nụ cười gượng gạo mà thôi.
Lục Thời Sơ cảm thấy hơi mất mặt, anh ta nhìn Trần Minh Tân, rồi mới quay người bỏ đi.
Nhưng mà, dáng đi của anh ta lại hết sức kỳ quái.
Lục Thời Sơ cắn răng, hừ lạnh một tiếng, trong lòng thầm nghĩ Trần Minh Tân đánh mạnh thật.
Sau khi anh ta khuất bóng, chỉ còn lại hai người Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân đứng đối diện với nhau.
“Anh ra phòng tiệc trước đi, có gì thì tối về nhà nói.” Bởi vì lồng ngực hơi đau, lúc Tô Ánh Nguyệt nói chuyện, giọng nói của cô hơi yếu ớt.
Lông mày Trần Minh Tân run lên, anh ngẩng đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt.
Sắc mặt của cô nhợt nhạt, cho dù đi đôi giày cao gót, cũng thấp hơn anh một khúc, cơ thể gầy yếu đó đứng trước mặt anh, gương mặt không có vẻ ôn hòa như lúc Lục Thời Sơ còn ở đây, cô nói chuyện với Trần Minh Tân bằng thái độ lạnh nhạt.
Cổ họng Trần Minh Tân hơi thít lại, anh mấp máy môi, một lúc sau mới nói: “Vào phòng đi, để anh xem xem.”
“Không cần đâu, em không bị gì cả.” Tô Ánh Nguyệt lắc đầu, rồi quay lưng bỏ đi.
Trần Minh Tân kéo cô lại, sao anh có thể yên tâm cho được, mọi khi ở trên giường, dù anh đã cố gắng khống chế sức mạnh của mình, nhưng vẫn để lại những vết xanh xanh tím tím trên người cô, huống hồ chi khi nãy anh tung cú đấm trong cơn giận dữ kia chứ.
Tô Ánh Nguyệt lại kiên nhẫn nói: “Em thật sự không sao cả, chuyện của anh và Lục Thời Sơ đợi tối về rồi nói.”
Mặc dù cô tức giận vì Trần Minh Tân đã đánh Lục Thời Sơ, nhưng cô biết Trần Minh Tân không phải hạng người vô duyên vô cớ đi kiếm chuyện với người khác.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!