Chồng ơi mau qua đây.
Sự yếu đuối của Bùi Thư Ngôn chỉ trôi qua trong nháy mắt, anh chỉ để lộ vết nứt cần được quan tâm trong một khắc ở phòng khách kia.
Vừa mới lên đến lầu hai là anh đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình ngay, quay về dáng vẻ không ai có thể làm tổn thương được như ban đầu.
Nhưng sự thay đổi cảm xúc của Nhiễm Vũ Đồng lại không nhanh được như anh, cho dù ánh mắt của Bùi Thư Ngôn hiện tại đã kiên định như kiểu có thể ra trận chiến đấu bất kì lúc nào rồi nhưng bên Nhiễm Vũ Đồng này, anh vẫn là một em bé bự đang thương cần phải thổi thổi xoa xoa ngay lúc này.
"Đây là quà mà anh Thẩm tặng em hồi sinh nhật năm ngoái.".
Truyện Dị Giới
Nhiễm Vũ Đồng lấy một lọ nến thơm hương hoa từ trước gương qua, đặt trên đầu giường rồi cẩn thận thắp lên.
"Mới đầu chỉ định để cho anh trang trí vậy thôi, không ngờ lại có lúc phát huy tác dụng thật thế này."
Bùi Thư Ngôn trông cậu bận rộn tới lui không ngừng thế này thì nhất thời không nỡ phủi bỏ lòng tốt của cậu.
Thật ra dạo gần đây anh ngủ rất ngon.
"Sau này để em dỗ anh ngủ nha."
Nhiễm Vũ Đồng trải cái chăn đôi ra, tự mình chui vào nửa bên kia xong rồi vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, giục nói: "Chồng ơi mau qua đây."
Ừ, xem ra là mất ngủ hay hơn đó.
Nhiễm Vũ Đồng không chút do dự ôm chặt Bùi Thư Ngôn vào trước lồng ngực, học theo dáng vẻ mỗi lần đối phương dỗ dành mình, vỗ từng nhịp nhẹ lên tấm lưng rộng của anh.
Đừng nói tới Nhiễm Vũ Đồng, từ lúc anh biết nhận thức tới giờ chính bản thân Bùi Thư Ngôn cũng chưa từng được Tạ Dung dỗ ngủ thế này.
Nói thật thì Bùi Thư Ngôn thấy không quen chút nào, anh không biết vỗ lưng và đi ngủ rốt cuộc có gì liên quan tới nhau nữa, thậm chí còn có vẻ như là còn bị người ta vỗ càng tỉnh hơn nữa đây.
Nhưng mà nói đi nói lại thì vùi vào trong lòng Nhiễm Vũ Đồng thế này rất dễ chịu, anh có thể không cần phải kiêng kị gì mà hít sâu mùi hương của người yêu mình.
Trên người của Nhiễm Vũ Đồng có một mùi thơm cơ thể hỗn hợp từ rất nhiều mùi, giống như mùi cây cỏ sau cơn mưa, mùi trái cây được làn gió khẽ hôn, mùi quả mơ non dính tuyết, mùi sợi bông dưới ánh mai.
Bùi Thư Ngôn nhắm mắt lại, ra sức cọ cọ lên người cậu.
"Sao mà anh...!lại có tinh thần quá vậy?"
Trong bóng tối mập mờ chỉ có một ánh nến thắp sáng, Nhiễm Vũ Đồng nghi hoặc hỏi: "Bình thường anh cần phải mất bao lâu thì mới ngủ được?"
Vừa dứt lời cậu lại cảm thấy hơi ngượng, nói một câu xin lỗi vừa bất ngờ vừa chân thành: "Xin lỗi anh yêu nha, trước kia hình như toàn là em ngủ trước thôi, không thèm quan tâm tới anh chút nào cả."
Bùi Thư Ngôn cụng cụng đỉnh đầu với cằm của cậu, ồm ồm cười hai tiếng.
Bạn đang đọc bộ truyện Phải Lòng Quá Sớm tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Phải Lòng Quá Sớm, truyện Phải Lòng Quá Sớm , đọc truyện Phải Lòng Quá Sớm full , Phải Lòng Quá Sớm full , Phải Lòng Quá Sớm chương mới