Phàm Ngốc Tu Tiên

Chương 9: Xin Lỗi Đồng Học Vì Đã Làm Tổn Thương Lòng Tự Trọng Của Ngươi


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Cộc cộc! 

Có tiếng giày cao gót vội vã truyền đến. 

"Trần Dương, tại sao ngươi lại ngồi một mình ở chỗ này?" Lão sư vừa nghe tin lớp mình chủ nhiệm xảy ra chuyện thì giật nảy cả mình, sốt ruột chạy tới phụ giúp bên y tế đưa các học sinh đến bệnh viện, xong xuôi cô liền quay lại lớp học, định bụng kiểm tra một chút xem xem rốt cuộc là có nguyên nhân gì lại khiến học sinh ngất xỉu tập thể. 

Không nghĩ tới lại thấy Trần Dương đang một mình ngồi nghiêm chỉnh ở bàn của hắn. 

Lâm Phàm lạnh nhạt đáp: "Lão sư, ta đang đợi tới giờ lên lớp." 

Chủ nhiệm lớp: "..." 

Cô phát hiện Trần Dương hôm nay có điểm gì đó là lạ, cụ thể lạ ở chỗ nào thì cô không nói rõ được, nhưng thật sự là cảm thấy hắn cứ có gì đó quai quái. 

"Trần Dương, ngươi có biết vì sao bọn họ lại ngất xỉu tập thể không?" Chủ nhiệm lớp hỏi. 

Lâm Phàm nghĩ nghĩ, sau đó bình tĩnh đáp: "Ta cũng không biết, trước đó ta ra ngoài đi vệ sinh, đợi tới khi quay lại thì thấy bọn họ đều nằm dưới đất cả rồi, không nghĩ tới bình thường học tập lại vất vả tới như vậy, hại bọn họ mệt mỏi đến độ bạ đâu ngủ đấy luôn rồi." 

"Ta hiểu rồi. Vậy ngươi cứ ở lại đây tự học trước đi. Ta còn có việc phải ra ngoài." Chủ nhiệm lớp thở dài một phen. Bây giờ cô phải nhanh chóng tới bệnh viện xem thử tình huống bên đó ra sao. Thân là chủ nhiệm lớp, xảy ra chuyện như vậy thì khó mà tránh thoát trách nhiệm. Hiện tại nếu xử lý mọi chuyện sau đó không ổn thì chắc chắn cô sẽ bị nhà trường phê bình và khiển trách, thậm chí có khi bị loại khỏi danh sách đề cử chức giáo sư ưu tú cũng không chừng. 

"Vâng." Lâm Phàm gật đầu, cầm cuốn sách lên bắt đầu xem thử. 

…. 

Trong bệnh viện. 

Các bác sĩ nhìn thấy cùng một lúc đưa tới nhiều học sinh như vậy thì cực kỳ bất ngờ. Nghe nhân viên phụ trách nói, đây là trường hợp “toàn quân bị diệt”. Đúng vậy, chính là cả một lớp học! Thật không hiểu nổi những học sinh này, chăm chỉ đọc sách cho tốt thì không làm, lại bày ra cái trò gì khiến bản thân lâm vào tình cảnh như vậy không biết. 

"Y tá, cắt bỏ quần áo của bệnh nhân này cho tôi.” Bác sĩ phân phó. 

Dương Tử Thiên mơ mơ hồ hồ tỉnh lại vừa đúng lúc nghe nói có người muốn cắt y phục của mình thì lập tức thều thào hô lên: "Đừng, đây là đồ Armani... Rất đắt a." 

Dường như Dương Tử Thiên đã dùng hết sức để nói xong câu đó, vừa dứt lời gã liền gục xuống hôn mê lần nữa. 

Bác sĩ xém chút đã gầm lên. Hay, hay lắm, lại còn Armani, cứ tiếp tục chậm trễ cứu chữa, coi chừng ta đốt một xấp áo giấy Armani xuống suối vàng cho ngươi bây giờ. 

Trường trung học Sáng Duy. 

Reng reng reng! 

Tiếng chuông tan học vang lên. 

Lâm Phàm buông cuốn sách giáo khoa xuống, chậm rãi rời khỏi phòng học. Từ sáng đến giờ hắn đã tự đọc vài cuốn sách, phát hiện nội dung trong sách nói rất có đạo lý. Hắn tự đúc kết ra một kinh nghiệm cho mình, ấy là muốn tu hành được thì nhất định cần phải tiếp xúc với đủ các loại tri thức khác nhau. 

Bạn đang đọc bộ truyện Phàm Ngốc Tu Tiên tại truyen35.shop

Tuy rằng nghe qua thì hai việc đó dường như không có bất cứ liên hệ nào, nhưng vạn vật trong thế gian này thật ra đều có mối liên hệ với nhau. 

Ngay khi Lâm Phàm sắp sửa đi ra tới cổng trường học thì bỗng có một tiểu nữ sinh tóc thắt bím hai bên, tướng mạo cực kỳ đáng yêu, thở hồng hộc chạy đến trước mặt hắn. 

"Cho ngươi." 

Cô bé nọ kín đáo đưa cho Lâm Phàm một kiện đồ vật, sắc mặt thoáng chốc đã đỏ bừng, đưa xong liền vội vã bỏ chạy. 

Lâm Phàm nhìn lá thư màu hồng phấn tương đối đẹp mắt trong tay, sau đó trực tiếp mở ra xem nội dung bên trong. 

« Bạn học Trần Dương, có ai từng nói với ngươi rằng ngươi cực kỳ đẹp trai chưa? Ta đã để ý ngươi từ rất lâu rồi. Có thể người khác chưa bao giờ phát hiện ngươi vô cùng đẹp trai, nhưng ta thì biết. Ta rất thích ngươi, hi vọng ngươi có thể làm bạn trai của ta. » 

« Nếu như ngươi đồng ý trở thành bạn trai của ta, về sau mỗi ngày ta đều có thể mua đồ ăn ngon cho ngươi. » 

« Chờ mong ngươi sẽ sớm phúc đáp, moaz moaz. » 

Lâm Phàm nhìn một lượt nội dung, trong lòng thoáng có chút bối rối, "Đã từng có người nói rằng bệnh nhân tâm thần không xứng có được tình yêu, không nghĩ vậy mà lại có người đưa thư tình cho ta, xem ra ta chính là trường hợp ngoại lệ trong vô số người ngoài kia rồi. Chỉ là đành phải xin lỗi cô nương ban nãy, ta đã quyết định sẽ dâng hiến cả cuộc đời mình cho việc tu hành." 

Hắn cất kỹ lá thư tình màu hồng nọ vào trong cặp, sau đó chậm rãi cất bước về phía cổng trường. 

Nhưng đúng vào lúc này. 

Có người cố ý đụng vào bả vai của Lâm Phàm một cái thật mạnh, "Trần Dương, định đi đâu vậy, đi theo bọn này một lúc nào." 

Lâm Phàm theo bản năng giơ tay lên che chắn cái mũi, bởi vì hắn ngửi được một mùi chua chua khó chịu từ trên người đối phương. Đó là mùi vị hỗn hợp giữa mồ hôi lẫn bụi bẩn, là kết quả của việc lâu ngày không tắm rửa. 

Hắn quay sang nhìn người vừa cất tiếng nói. Trong đầu thì đang cố gắng nhớ lại xem xem rốt cuộc người bạn học trước mặt đây là ai. 

Mái tóc dài bết trông khô héo, dáng người cao ráo nhưng lại gầy teo, ánh mắt lộ ra quang mang kiệt ngạo bất tuân. 

Lâm Phàm thả tay xuống, áy náy nói: "Xin lỗi ngươi, lẽ ra ta không nên che mũi. Hương vị khó ngửi trên người ngươi vẫn là mùi của nhân loại, chẳng qua chỉ là do ngươi lâu ngày chưa tắm rửa thì phải. Dù sao thì cũng không có độc, không có lực sát thương, thế mà ta lại làm ra động tác bất lịch sự này, làm tổn thương lòng tự trọng của ngươi rồi, là lỗi của ta." 

Cậu trai cao cao gầy gầy đó tên là Đường Kiệt. Gã nghe Lâm Phàm luôn miệng nói một tràng như thế thì sắc mặt tối sầm xuống, trong mắt tràn ngập lửa giận, gã rất muốn lập tức cho Trần Dương một quyền, nhưng nghĩ tới nơi này dù sao cũng vẫn thuộc khuôn viên nhà trường cho nên mới cố gắng nén lại lửa giận trong lòng. 

"Ta thấy ngươi là thiếu đòn quá nên cả người ngứa ngáy rồi, có phải không? Đợi đó, chờ lát nữa đi ra bên ngoài rồi xem ta có đánh chết ngươi hay không..." 

Đám học sinh cá biệt đi cùng Đường Kiệt theo bản năng ôm bụng ha ha ha cười lớn. 

Bọn họ không nghĩ tới tên nhóc Trần Dương vậy mà phát ngôn được một câu ‘sắc lẹm’ như thế. 

Thật là tức cười.

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Phàm Ngốc Tu Tiên, truyện Phàm Ngốc Tu Tiên , đọc truyện Phàm Ngốc Tu Tiên full , Phàm Ngốc Tu Tiên full , Phàm Ngốc Tu Tiên chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top