Vì có thể yên tĩnh đọc sách, Trì Nguyệt đeo tai nghe, chuyển điện thoại sang chế độ máy bay, đầm chìm trong việc học tập không bị làm phiền vô cùng thoải mái.
Trì Nguyệt dần tập trung, quên mọi thứ xung quanh mình, chờ đến khi cô đặt sách và tài liệu xuống, trong phòng ký túc rất yên tĩnh, tất cả mọi người đã đi ngủ.
Cô vươn vai chuẩn bị đi rửa mặt, tiện tay cầm điện thoại tắt chế độ máy bay, chưa gì đã nhận được tin nhắn.
Kiều Đông Dương: "Tôi nghe Thiên Cẩu nói, em tức giận à?"
Lại để Thiên Cẩu đổ vỏ?
Trì Nguyệt buồn cười: "Thiên Cẩu thật thông minh."
Kiều Đông Dương gửi tin nhắn này từ hai tiếng trước, không ngờ cô lại trả lời vào lúc này: "Chưa ngủ sao?"
"Ừm. Đọc sách."
Trì Nguyệt mệt mỏi tìm giày.
"Có phải em đang giận không?"
"Ừm."
"Giận cái gì?"
"Không biết."
"Sớm biết vậy tôi đã chơi Lữ Bố trong ván cuối."
"?"
Có ý gì hả, Trì Nguyệt không hiểu nổi logic của anh.
Lại thấy Kiều Đông Dương nói: "Em chơi Điêu Thiền, sao tôi có thể chơi Hàn Tín chứ? Điêu Thiền và Lữ Bố mới là một đôi. Đừng giận, tôi sẽ sửa."
Ha! Trì Nguyệt cong môi cười: "Vậy anh định vứt Tào Tháo đi đâu?"
"Em có Lữ Bố rồi còn muốn Tào Tháo? Rốt cuộc em thích Lữ Bố hay Tào Tháo?"
Thích em gái anh!
Trì Nguyệt hít thật sâu.
"Chờ đến khi EQ của anh cao bằng IQ thì sẽ biết đáp án."
"?
"Ngủ ngon!"
Đây là lần đầu tiên Trì Nguyệt cáu kỉnh vì một chuyện nhỏ.
Mất ngủ là một việc rất đáng sợ, lần thứ hai thức dậy với đôi mắt thâm quầng, tình trạng của cô tệ đến mức một người kém tinh tế như huấn luyện viên Lưu cũng phát hiện ra.
Tất cả mọi người đều đang huấn luyện nên anh ta không tiện nói nhiều, đến khi huấn luyện kết thúc, anh ta mới gọi cô lại.
"Trì Nguyệt, ngày mai phải thi đấu rồi, cô đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Trì Nguyệt hiểu sự lo lắng của huấn luyện viên Lưu: "Tàm tạm."
"Sao lại trả lời qua loa thế?"
Cô im lặng cúi đầu, không biết nên nói gì.
Huấn luyện viên Lưu không hài lòng với phản ứng của cô, suy nghĩ một lúc lại trình bày suy nghĩ của mình.
"Có phải cô thấy bức xúc với hành động của tổ chương trình không?"
"Hả?" Trì Nguyệt không hiểu ra sao, ngẩng đầu nhìn anh ta.
"Tôi không đồng ý với việc hoãn thi đấu một tuần. Tôi biết cô thấy uất ức, thế nhưng tôi nghĩ điều quan trọng nhất của một thí sinh ưu tú là thực lực bản thân, chứ không phải thời gian thi đấu và địa điểm, cô nghĩ sao?"
Trì Nguyệt biết anh ta đã hiểu lầm.
Cô mỉm cười lắc đầu: "Tôi không quan tâm đến việc này."
Huấn luyện viên Lưu nhìn cô: "Nhưng trạng thái của cô rất tệ."
"Tối qua tôi đọc sách quá muộn. Ngủ không ngon."
"Thì ra là vậy..." Huấn luyện viên Lưu gật đầu, lại đột nhiên nói: "Đây cũng là một vấn đề tâm lý."
"Cô đang phải chịu áp lực quá lớn. Như tôi đã nói, đây không phải một trận thi đấu công bằng, bởi vì chỉ một mình cô có khả năng bị loại." Huấn luyện viên Lưu nghiêm túc nói: "Vì vậy tôi hy vọng cô hãy điều chỉnh tâm trạng thật tốt."
"Cảm ơn huấn luyện viên Lưu. Tôi đã hiểu."
Dù Trì Nguyệt không nghĩ lời nói của anh ta là đúng, càng không cho rằng tâm lý của mình có vấn đề, nhưng có người tốt bụng nhắc nhở mà người đó còn là một huấn luyện viên, cô nhất định phải khiêm tốn nghe theo lời chỉ dạy.
"Thôi về đi, tối nay đừng luyện tập nữa, nghỉ ngơi sớm đi."
Trì Nguyệt gật đầu, yên lặng rời sân vận động. Vương Tuyết Nha đang đợi cô, vừa thấy cô đi ra đã hỏi huấn luyện viên Lưu nói cái gì, có nói đến những hạng mục thi đấu của ngày mai không.
Lúc này mọi người rất tò mò về các hạng mục thi đấu xác nhận tư cách. Thế nhưng đến tận bây giờ tổ chương trình vẫn chưa công bố điều gì.
Mỗi thí sinh có thành tích khác biệt trong từng hạng mục khác biệt. Có một vài người có thể lực tốt, có một vài người có năng lực chịu đựng tốt, có một vài người lại có chức năng tuần hoàn não cực tốt... Nói chung, thí sinh thể hiện ưu tú trong hạng mục này chưa chắc đã thể hiện ưu tú trong hạng mục khác.
Bởi vậy, hạng mục thi đấu có sự ảnh hưởng rất lớn đến kết quả thi đấu.
"Không. Chắc chắn huấn luyện viên Lưu cũng không biết thi hạng mục gì."
Trì Nguyệt kể lại những điều huấn luyện viên cho Vương Tuyết Nha nghe, cuối cùng nói: "Mình cho rằng huấn luyện viên Lưu nói đúng, yếu tố khách quan là nguyên nhân, không phải kết quả. Điều quan trọng nằm ở chỗ năng lực cá nhân. Chúng ta đi thôi." Vương Tuyết Nha thấy cô đi về phía phòng huấn luyện thì ngơ ngác đuổi theo: "Không phải huấn luyện viên Lưu dặn cậu về nghỉ ngơi sao?"
Trì Nguyệt: "Cậu mệt thì về trước đi."
Vương Tuyết Nha: "... Mình đi cùng cậu."
Gần đến trận đấu xác nhận tư cách, bầu không khí trong tổ chương trình cũng trở nên căng thẳng.
Khi các thí sinh gặp Trì Nguyệt thì đều im lặng quan sát vẻ mặt cô.
Lúc Trì Nguyệt đang đổ mồ hôi như mưa trong phòng huấn luyện, Lâm Phán đang nhận phỏng vấn.
Ngồi trước ống kính, cô ta phủ nhận những lời đồn bên ngoài cho rằng sức khỏe của cô ta không tốt, nghiêm túc chân thành nói: "Tôi đang rất khỏe mạnh, đồng thời sẽ dốc hết sức trong trận đấu, sẽ không làm mọi người thất vọng."
"Tôi thấy trên mạng có rất nhiều người nói cô là một người bao dung, gần gũi lại tốt bụng. Đây lại là trận đấu xác nhận tư cách của Trì Nguyệt, nếu cô ấy thua sẽ bị loại, cô thua lại không bị ảnh hưởng. Vì vậy, bọn họ cho rằng cô sẽ nhường Trì Nguyệt..." "Không đâu." Lâm Phán trả lời chắc chắn.
"Cô làm vậy không sợ người khác nói cô tàn nhẫn sao?"
Lâm Phán chỉ mỉm cười: "Dù có tốt bụng cũng phải tùy trường hợp. Đây là thi đấu, tôi cho rằng một thái độ đúng đắn sẽ là sự tôn trọng với Trì Nguyệt. Hơn nữa, tôi là một thành viên của Người Đi Dưới Trời Sao, có nghĩa vụ phải hoàn thành thật tốt phần kiểm tra của chương trình Trời Sao."
"Vậy có nghĩa cô là đá thử vàng của tổ chương trình, người thắng được cô mới có tư cách cạnh tranh với cô?"
Người đặt câu hỏi này rất xảo quyệt, người này đang tìm một điểm nóng, chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Nhưng Lâm Phán chỉ suy nghĩ rồi gật đầu: "Cũng có thể nói như vậy."
Nửa tiếng sau, nhân viên công tác đến phòng huấn luyện tìm Trì Nguyệt.
Trong phòng huấn luyện vắng tanh, các thí sinh đã rời đi ăn cơm, chỉ còn Trì Nguyệt và Vương Tuyết Nha đang huấn luyện. Phạm Duy đến phụ trách quay phim, ánh mắt của anh ta cứ nhìn chằm chằm Vương Tuyết Nha. Trì Nguyệt vừa nghe nhân viên công tác nói muốn sắp xếp phỏng vấn vừa liếc nhìn anh ta, cô rất hợp tác rời khỏi thiết bị huấn luyện, ngồi trên ghế sofa uống nước.
"Hỏi đi."
Cô rất thoải mái và tùy ý, dường như không biết cách quản lý hình tượng của mình.
Nhân viên công tác nhìn vào màn hình của camera: "Có cần tô thêm son không?"
Trì Nguyệt lắc đầu: "Không cần."
Trên trán cô đầy mồ hôi, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ rất bình tĩnh, dường như không nhận ra cũng không quan tâm cảnh quay này sẽ chịu sự đánh giá của hàng nghìn khán giả.
Một tiếng trước, trợ lý của Lâm Phán đã bận rộn cả nửa tiếng về việc ghi hình, cô ta đã thay quần áo và trang điểm, có vẻ rất coi trọng việc này. Trì Nguyệt lại qua loa đến mức khiến nhân viên công tác thấy bất ngờ. "Cứ lên hình thế này sẽ không được đẹp lắm."
"Không sao." Trì Nguyệt mỉm cười: "Đâu phải đang tuyển người đẹp, đúng không?"
Nhân viên công tác bị cô hỏi khó thì cười nói: "Được, cô không để ý là được. Vậy chúng ta bắt đầu luôn nhé?"
"Ừm. Bắt đầu đi." Trì Nguyệt mỉm cười, có cảm giác ống kính cực tốt. Tuy cô không cố ý ăn mặc nhưng vẫn có sự lễ phép cơ bản và tinh thần chuyên nghiệp, vẻ mặt dịu dàng thân thiện đã được huấn luyện kỹ càng, không hề nhận ra sự mệt mỏi.
Nội dung của buổi quay này sẽ được đăng lên trước khi phát sóng trực tiếp trận đấu xác nhận tư cách.
Đúng như dự đoán, câu nói của nhân viên công tác đã thành sự thật.
Hình ảnh của Trì Nguyệt thật sự quá kém, so sánh với Lâm Phán chăm chút ăn mặc đúng là ngôi sao và người nghiệp dư. Dù là nước da, tinh thần hay là biểu cảm, thoạt nhìn đều rất kém sắc. Thế là trận đấu còn chưa bắt đầu, đã có một vài dân mạng bình luận trong khu phát sóng trực tiếp:
"Trì Nguyệt chắc chắn thua."
"Khuôn mặt là phong thủy của một người, khuôn mặt của Trì Nguyệt đã thể hiện rõ kết quả của cô ta."
"Trì Nữ Vương sao thế? Có vẻ phải chịu áp lực quá lớn, đau lòng quá!"
"Hai người thi đấu chỉ có một người bị loại. A a a a, không cần nói gì nữa, cứ tự nghĩ đi!"
"Nếu Trì Nguyệt thua, còn có thí sinh Trời Sao nào thắng được Lâm Phán sao? Tôi không thích những khuôn mặt không phải khuôn mặt người phương Đông. Nếu Lâm Phán thắng cứ như người nước ngoài thắng vậy. Khó chịu!"
"Lâm Phán là người Trung Quốc. Trong người mang hai dòng máu Trung Tây, làm ơn đi tìm hiểu hộ cái!"
"Khuôn mặt Trì Nguyệt bị biến dạng à? Sao đột nhiên lại xấu thế?" Cư dân mạng đều phát biểu ý kiến của mình, đủ loại người sôi nổi tràn vào góp phần tạo nên độ hot cho trận đấu, thậm chí còn xuất hiện cả thầy bói, nói vẻ mặt Trì Nguyệt không tốt, không có quý nhân phù trợ, phải chịu quá nhiều khó khăn, cả đời nghèo khó cô độc, lang thang không nơi nương tựa.
Nói qua nói lại, các cuộc thảo luận đều xoay quanh nước da và nhan sắc của Trì Nguyệt.
Trước đó Trì Nguyệt xinh đẹp đến mức nào, hôm nay Trì Nguyệt khiến người ta thất vọng đến mức đó.
Có quá nhiều người nhìn mặt, vì vậy có quá nhiều người thấy thất vọng với cô.
"Trì Nguyệt tàn phai nhan sắc sau một đêm", "Khuôn mặt Trì Nguyệt bị biến dạng" đều trở thành đề tài, có rất nhiều người bày tỏ sự đau lòng.
Trì Nguyệt hoàn toàn không để ý đến sự ồn ào ở trên mạng, nhưng Vương Tuyết Nha và đồng đội đi xem trận đấu đều hiểu rõ ràng. Nếu Vương Tuyết Nha nhớ không nhầm, hôm qua tổ trưởng tổ quay phim - Phạm Duy đã tự đến ghi hình. Cũng không khó nghĩ ra là ai làm hậu kỳ.
Trong lòng Vương Tuyết Nha đau đớn, cảm thấy rất thất vọng.
Trước kia chỉ cảm thấy Phạm Duy là một tên cặn bã, không ngờ còn hèn hạ như vậy.
Trì Nguyệt vốn là một người có cảm giác ống kính rất tốt, làn da trắng như đang phát sáng, dù cô không trang điểm cũng không thể tạo ra hiệu ứng hình ảnh như thế được.
Điều này là vì đã làm mất lòng thợ quay phim.
Vương Tuyết Nha im lặng nhìn thoáng qua Phạm Duy đang làm việc ở đằng xa, cô đăng nhập và Weibo đăng một đoạn video, còn viết thêm tám chữ.
"Lúc trang điểm là vương giả bẩm sinh!"
Hôm qua cô đã vụиɠ ŧяộʍ quay đoạn video này.
Khi nhân viên công tác tiến hành phỏng vấn Trì Nguyệt, cô cũng có mặt ở đó, vì không muốn đối mặt với ánh mắt của Phạm Duy nên cô lựa chọn nghịch điện thoại, đã quay lại phần mở đầu từ một góc độ khác. Nội dung video là đoạn nhân viên công tác hỏi Trì Nguyệt có muốn tô son trước khi ghi hình không, Trì Nguyệt đã từ chối còn nói rõ "Đây không phải tuyển chọn người đẹp".
Đây là một video rất khách quan không mang theo cảm xúc khác, thậm chí còn không dùng phần mềm làm đẹp, lại là lời giải thích tốt nhất cho Trì Nguyệt.
Chỉ trong một thời gian ngắn, video này đã thay đổi quan điểm của đám dân mạng quan tâm đến trận đấu.
Cô xấu lắm à? Thật ra chỉ vì để mặt mộc mà thôi.
"Hóa ra là mặt mộc!"
"Có mấy người để mặt mộc đẹp bằng Trì Nguyệt? Dứng ra đây xem nào, tôi sẽ gọi người đó là ba!"
"Chị Trì vẫn là chị Trì, mỉa mai người ta tàn phai nhan sắc sau một đêm hả? Đi soi gương đi!"
Vương Tuyết Nha rất hài lòng nhìn đống bình luận này, làm một động tác "Cố lên" với Trì Nguyệt. "Mọi người trật tự, bây giờ bắt đầu công bố hạng mục thi đấu..."
Trên sân đang hò hét ầm ĩ, huấn luyện viên trưởng nói một câu đã cắt ngang tiếng bàn tán hò hét của mọi người.
Tất cả mọi người đều đang nghe, sau khi nghe xong lại yên lặng như chết. Bọn họ quá ngạc nhiên, không kịp phản ứng.
Ngoại trừ phần thi kiến thức lý thuyết cơ bản, gần như tất cả hạng mục thi đấu đều tập trung ở phần thể lực. Ví dụ như đeo vật nặng chạy bộ, gập bụng, bơi lội, chạy nước rút, leo núi đủ loại, sau đó chỉ có một phần huấn luyện chức năng tuần hoàn não và hai phần huấn luyện mất trọng lực mang tính tượng trưng.
Mọi người đều biết thể lực là thế mạnh của Lâm Phán.
Cô ta cao hơn Trì Nguyệt, trong người lại có gen Âu Mỹ, luôn dùng ưu thế thể lực để thắng mọi người. Trong mắt người bình thường, Trì Nguyệt không quá thấp nhưng nhỏ gầy hơn Lâm Phán rất nhiều, phải thấp hơn cô ta cả nửa cái đầu. Thể lực của Trì Nguyệt cũng rất tốt nhưng nhìn từ thành tích hiện tại vẫn kém xa Lâm Phán. Mọi người đều biết lợi thế của cô không phải phương diện thể lực.
Rất nhiều người đều thấy trận đấu này không công bằng.
Nhưng trên sân hoàn toàn yên tĩnh, không một ai nói chuyện, chỉ có đám dân mạng không hề kiêng dè trong khu bình luận.
Phần lớn mọi người đều đang mắng mỏ, cảm thấy Trì Nguyệt bị đối xử bất công, cho rằng trận đấu không công bằng. Nhưng cũng có một vài người cho rằng Trì Nguyệt tham gia giữa chừng, vốn phải cố gắng nhiều hơn, có nhiều tài năng hơn mới có thể chứng minh bản thân. Nếu không sao có thể là "Chiến binh đến từ bầu trời", sao có thể công bằng với những thí sinh khác? Không phải ai cũng xứng với danh hiệu "Chiến binh đến từ bầu trời" này.
Trong thời gian ngắn, trên mạng vô cùng ồn ào.
Cứ vậy, tổ chương trình đã đạt được hiệu quả mong đợi, không có tính chủ đề, không có tranh cãi, chỉ thiếu độ hot.
Mong muốn của bọn họ vô cùng bất công với các thí sinh.
Huấn luyện viên trưởng: "Hai cô có ý kiến gì với chế độ thi đấu không?"
Có thể có ý kiến gì chứ?
Trì Nguyệt thờ ơ nhướn mày, vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh: "Không có ý kiến."
Lâm Phán liếc nhìn cô: "Tôi có ý kiến."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!